Xuyên Không, Ta Bất Ngờ Mang Con Tái Hôn

Chương 1




Tháng 11 năm 1982.

Thị trấn Lê An mới sáng sớm đã bị một trận gió đánh thức, đầu mùa đông bao giờ cũng lạnh, chỉ cần một làn gió thoảng qua đủ khiến da đầu người ta tê dại.

Kiều Hoa một tay ôm con, tay còn lại cầm dù bị gió quật nghiêng trái nghiêng phải. Cô khó khăn đi trên con đường ẩm ướt. Tiếng gió gào thét thổi đến mức cơ hồ làm người ta không thở nổi.

Cho đến khi cô ẵm con chui vào một căn nhà trệt nhỏ, nghe tiếng bọn nhỏ đang vui đùa ầm ĩ trong nhà, hơi ấm bao phủ cả cơ thể thì hai mẹ con cô mới như sống lại một lần nữa.

“Một lát nữa vào lớp con không được khóc nhé?”

Xưởng ươm tơ có khu giữ trẻ cho công nhân làm việc ở đây, công nhân sẽ gửi con vào đây cho cô giáo giữ, còn bọn họ thì sẽ qua xưởng làm việc, đến chiều thì đón con về. Nhà trẻ này là giúp công nhân yên tâm làm việc. Mỗi học kỳ chỉ cần đóng ba đồng là có thể vào học. Kiều Minh đã học được ở đây vài hôm, nhưng bởi vì tính cách nên bé không thể hòa đồng với bạn bè, giáo viên nói với cô rằng, khi cô vừa đi thằng bé liền khóc.

Cậu nhóc ngoan ngoãn đến mức khiến người khác đau lòng, cậu ghé vào vai mẹ mình mềm mại đáp: “Được….”

Đem Kiều Minh giao cho giáo viên, Kiều Hoa không rời đi nhưng không dám quay đầu nhìn, cô cố gắng để mình không quay đầu lại, cô sợ thấy bộ dạng nước mắt đẫm lệ của con trai.

Bên này, xưởng ươm tơ.

Từ sáng sớm, phân xưởng đã có người đi đi lại lại, tiếng máy gầm rú cuồn cuộn không ngừng tựa như hàng vạn con chim ruồi đang kêu. Hoàn cảnh sinh hoạt ở đây lúc nào cũng ồn ào như vậy, điều này rất dễ gây tổn thương đến thính lực của công nhân. Không chỉ có thế, thuốc màu để ngâm tơ cũng khiến cho người công nhân bị viêm da tay nếu phải tiếp xúc thường xuyên.

Kiều Hoa xoa xoa lỗ tai, chà xát hai tay của mình, rồi bắt tay vào làm việc.

Hai ngày trước, sau khi Kiều Hoa ở thập niên 80 rơi xuống nước thì Kiều Hoa của thế kỷ 21 xuyên vào cơ thể của cô ấy, kế thừa ký ức cùng con trai. Nguyên thân là Kiều Hoa, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, 6 năm trước khi có có cuộc vận động thanh niên tri thức về nông thôn, cô cùng nam thanh niên 17 tuổi tên là Cát Văn Vinh tình cờ gặp gỡ, vừa gặp đã yêu, rồi bắt đầu ngày tháng yêu đương cuồng nhiệt.

Đến cuối thập niên 70, một làn sóng nổi lên trong cả nước, những nhóm thanh niên tri thức được vận động xuống nông thôn dùng tất cả những thủ đoạn, phương pháp như thế thân, giả bệnh, thi đại học… để có thể quay trở lại thành phố.

Cát Văn Minh cũng nằm trong số đó, năm 79 anh ta sau khi thi đậu đại học thì thuận lợi quay về thị thành phố.

Năm ấy nguyên chủ vừa mới 19 tuổi, đã mang thai con của Cát Văn Minh. Tuy nhiên nam nhân kia không một chút do dự, dứt khoát quay về thành phố. Trước khi đi, anh ta còn lập lời thề với trời đất rằng, sau khi sắp xếp ổn thỏa trên đó, sẽ quay về đón hai mẹ con nguyên chủ lên thành phố để sinh sống.

Nhưng mà anh ta vừa đi liền không trở về, việc này đã đẩy nguyên chủ vào vực sâu tăm tối.

Ở thập niên 70, nữ nhân chưa chồng mà chửa là một chuyện rất mất mặt. Không chỉ bị thóa mạ, mà sau này đứa con sinh ra cũng không thể ngẩng đầu lên được, người nhà sẽ bị toàn thôn đem ra làm trò cười.

Ba Kiều bị mất hết mắt mũi, nhưng dù sao đứa bé cũng là cháu ngoại mình ông không nỡ bỏ nó, thế là cậu nhóc thuận lợi ra đời.

Cậu nhóc được đặt tên là Kiều Minh, năm nay đã ba tuổi, nhưng vóc dáng của cậu nhỏ nhỏ gầy gầy, thoạt nhìn không giống đứa trẻ ba tuổi. Tuy nhiên, Kiều Minh lại rất xinh đẹp, cậu nhóc được kế thừa vẻ ngoài xinh đẹp của mẹ, đôi mắt to hàng mi dài, so với búp bê Tây Dương còn đẹp hơn.

Nhưng việc gì quá cũng không tốt, chỉ mới ba tuổi mà Kiều Minh bị bắt cóc bốn lần, trong đó có một lần là do người quen gây ra, cho nên năm Kiều Minh ba tuổi, Kiều Hoa một tấc cũng không rời khỏi con trai.

Không chỉ có con, mà ngay cả chính mình cũng bị người ta mơ ước, Kiều Hoa nhan sắc quá mức xuất chúng nên bị những nam nhân độc thân trong thôn dòm ngó, những gã đàn ông đó đều là những người không đủ điều kiện lấy vợ, vì vậy đối với quả phụ xinh đẹp bọn họ liền nổi lên dâm ý.

Nguyên chủ không thể chịu được bọn họ quấy rẩy, vì thế viết lá thư gửi cho chị hai mình trên thị trấn. Chị nguyên chủ biết được chuyện này thì tức giận trực tiếp đem cô ấy lên thị trấn, an bài cẩn thận, hy vọng em mình có thể gả cho một gia đình tốt, sống an nhàn qua ngày.

Cho đến hôm nay, đã được vài tháng!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.