Xuyên Không Rồi Ta Làm Nữ Phụ!

Chương 59: 59: Tiên Tỳ Bàn Tán




Linh Đàm về Thiên Giới đã được ba ngày, Tiên Dược Các nhiều đan dược trân quý giúp điều dưỡng cơ thể không ít.

Tuy nhiên cũng chỉ là kế tạm thời.

"Không biết đám người ở Phong Nguyệt Đường giờ sao rồi"

Linh Đàm mới nhập định xong, bước xuống giường ra ngoài đi dạo.

Dù sao đi nữa nàng cũng không ở lại Thiên Giới nhiều thiên quy trói buộc vô vị này.

Linh Đàm định đến Nam Thiên Môn để hạ phàm.

Trên đường đi vô tình nghe được mấy tiên thị đang ngồi bàn tán trong Tản Cư Đình về Tiên Dược Các:

- Ngươi nghe gì chưa, cái vị thượng tiên cao cao tại thượng ở Tiên Dược Các lịch kiếp trở về rồi.

Vừa về liền đụng phải Đường Tịch thượng thần, bị ngài ấy trói đưa về Vân Khánh Điện hỏi tội

Linh Đàm dừng bước, trốn sau bức tường:

"Này là đang nói ta sao?"

- Ta cũng nghe nói là làm hỏng ngọc bội tùy thân của Đường Tịch thượng thần, nhưng Đường Tịch thượng thần chỉ giữ cô ta ở lại một ngày, hôm sau liền cứ thế thả đi.

- Người ở Tiên Dược Các là muốn trèo cao đó sao.

Hết muội muội giả vờ yếu đuối ngây thơ bây giờ lại đến tỷ tỷ quyến rũ Đường Tịch thượng thần.

"Ta quyến rũ hắn ư ? Đúng là nực cười"

- Đừng nói nữa, coi chừng có người nghe thấy truyền đến tai Đường Tịch thượng thần thì không hay đâu.

- Sợ gì chứ, ở đây làm gì có ai.

Ngươi trông ta có xinh đẹp quyến rũ hơn hai tỷ muội ở Tiên Dược Các kia không.

Liệu ta có lọt vào mắt Đường Tịch thượng thần không ?

- Ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ tới, Đường Tịch thượng thần là ai chứ.

Ngài ấy rất nghiêm khắc, còn nhớ mấy vạn năm trước có một tiểu tiên được cử đến Vân Khánh Điện hầu hạ, tiểu tiên đó trơ trẽn lẻn vào phòng của Đường Tịch thượng thần trên người không mảnh vải che thân.

Ngươi đoán xem Đường Tịch thượng thần đã làm gì ?

- Ngài ấy làm gì, mau kể đi.

- Ngài ấy còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, tức giận nói Dương Phi thượng tiên ném cô ta xuống nhân gian không cho trở lại Thiên Giới nữa.

Chiếc giường đó và cả chăn gối toàn bộ bị đem đi thiêu hủy.

Từ đó về sau Vân Khánh Điện không cho phép tiên tỳ tiến vào hầu hạ.

Linh Đàm bất giác nghĩ đến bản thân ba ngày trước cũng từng nằm trên giường của Đường Tịch.

Chắc giờ hắn cũng đem toàn bộ đi thiêu rồi đi !

Linh Đàm chán nản lắc đầu nói nhỏ

- Thiên Giới bây giờ chuyện gì cũng có thể bàn tán.

Nàng không so đo với họ, vừa quay người định âm thầm rời đi thì va phải thứ gì đó, Linh Đàm xoa trán:

- Á, cái thứ gì vậy chứ.

Khi nàng nhìn lại đã thấy Đường Tịch đứng phía sau từ lúc nào, tiếng động lớn như vậy đủ khiến mấy tiên tì đang tám chuyện kia nghe thấy, họ hốt hoảng chạy ra xem xem ai đang nghe lén.

Nhìn thấy Đường Tịch và Linh Đàm đang đứng đó sợ hãi hành lễ:

- Đường Tịch thượng thần, Linh Đàm thượng tiên!

Linh Đàm không biết hắn đến từ khi nào, chỉ đành lùi lại ba bước cúi người hành lễ với hắn:

- Đường Tịch thượng thần.

Đường Tịch đi qua thấy Linh Đàm đứng ở đó không biết nàng đang làm gì, hắn vừa đi lại thì nghe được đoạn mấy tiên tỳ kia đang nói xấu hắn.

Đường Tịch nhướn mày:

- Nói đủ chưa ? Tự ý bàn tán về thượng thần mỗi người phạt ba trăm năm linh lực.

Đến Lôi Thần Đài lãnh phạt.

Đám tiên tỳ kia chỉ cúi đầu đồng thanh đáp:

- Vâng !

Đám tiên tỳ lặng lẽ rời đi, trong lòng chua xót biết bao.

Phận làm tiên tỳ linh lực vốn không cao, giờ lại trừ hẳn ba trăm năm linh lực.

Như vậy cũng tốt hơn là đày xuống nhân giới.

Linh Đàm đang tính rời đi thì bị Đường Tịch áp sát lại, dồn vào sát tường.

Linh Đàm hoảng loạn hai tay chạm bức tường phía sau:

- Ngài....ngài làm gì vậy.

Đường Tịch đứng cách nàng một bước ngập ngừng hỏi:

- Cô....!Khi nãy không biết ta ở phía sau ?

Đường Tịch tò mò, vừa nãy hắn không hề dùng bất cứ pháp thuật nào.

Nếu là một thượng tiên như Linh Đàm sớm nên phát hiện ra có người ở phía sau, vì sao hắn đứng lâu như vậy nàng cũng không biết ?

Linh Đàm nhìn Đường Tịch thật lòng đáp:

- Ta biết ngài ở phía sau ta còn giật mình như vậy làm gì ?

Đường Tịch bắt lấy tay Linh Đàm thăm dò thử, linh lực cạn kiệt, chẳng khác gì người phàm.

Linh Đàm bị tóm đột ngột, một lúc sau mới phản ứng lại thu tay về:

- Ngài làm gì vậy.

Đường Tịch kinh ngạc:

- Linh Đàm....linh lực của cô vì sao lại tiêu tán gần hết ?

Linh Đàm né tránh ánh mắt soi xét của Đường Tịch, bắt đầu bịa chuyện:

- Thì....ta rơi xuống luân hồi chi cảnh xong liền lưu lạc nhân gian.

Ta muốn sống hoà nhập hơn nên tự phong ấn linh lực lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.