Khoảng hai ngày sau, Khải An càng ngày càng có sức lực hơn, vết thương ở não cũng có chút cải thiện, không còn vấn đề gì phải lo lắng.
"Vũ Vân, anh gầy quá." Khải An vừa bỏ cháo vào miệng, vừa liếc nhìn hắn than thở.
Vũ Vân ngồi bên cạnh gọt trái cây, nở nụ cười ấm áp: "Anh trở nên xấu làm em chán ghét à?"
Khải An vội vã phủ nhận: "Không, không có!"
Vũ Vân vẫn chỉ cười nhưng hoàn toàn không nói gì nữa.
Khải An hậu tri hậu giác, lơ mơ gọi khẽ: "Vũ Vân à."
"Hửm?"
"Lên đây ngủ một lát đi." Cô kéo tay hắn, buộc hắn phải ngồi cạnh mình. Nũng nịu mà vùi đầu vào lòng hắn, lặp lại: "Ngủ một lát đi."
Vũ Vân hết cách, thật cẩn thận mà nằm xuống, mặt đối mặt với cô. Khải An lại tiếp tục: "Ngủ đi. Em trông anh."
"Trông anh?"
"Ừm ừm." Môi Khải An mím chặt, ra sức gật đầu.
Vũ Vân có chút không nhịn được cười nhìn cô, rồi từ từ nhắm mắt.
...
Những tia sáng cuối cùng của ngày chiếu vào phòng bệnh, hai người cùng nhau ngủ suốt một ngày, cũng đến lúc phải thức giấc rồi.
Khải An mở mắt, mơ mơ màng màng dụi vào lòng ngực của người nằm bên cạnh. Hắn bỗng nhiên động đậy, khẽ cúi đầu hôn lên trán cô.
Cô hướng hắn nở nụ cười sáng lạn: "Chào buổi chiều." Lại nói: "Em muốn về nhà."
"Về nhà?" Vũ Vân ngạc nhiên, vết thương của cô nói nhẹ cũng không phải nhẹ, đáng ra cần phải ở lại bệnh viện để theo dõi chứ?
"Không..."
"Aaa, An An muốn về nhà! Ngay bây giờ!" Chưa đợi hắn nói xong, Khải An đã bật mood ăn vạ.
Vũ Vân hết hồn, luống cuống ngăn con người tùy tiện này lại. Hắn đáp ứng: "Được được, anh đi làm thủ tục xuất viện."
...
Về tới nhà, Khải An mới cảm thấy hình như mình vừa hồi sinh lại. Đúng là dù gì đi chăng nữa cũng không thể không có nhà mà...
Vũ Vân đi dọn dẹp lại xung quanh, Khải An rảnh rỗi ngồi trên sofa xem hắn. Cô nhìn rất lâu, rất rất lâu. Chợt cô buột miệng hỏi: "Vân, anh còn giận em không?"
Vũ Vân thoáng chốc khựng lại, có thể cảm nhận được vai hắn hơi run, qua vài giây kế tiếp hắn liền rất tự nhiên mà trả lời: "Đã không còn. Nếu em không thích anh, chúng ta vẫn có thể là bạn."
Không hiểu sao khi nghe đến từ "bạn" này, Khải An lại cảm thấy trái tim của mình như bị bóp chặt. Cô chán ghét cái cảm giác khó chịu của từ sâu bên trong, mặt khác cô thật sự muốn nói cho hắn biết tất cả sự thật.
Khải An vô cùng phục bản thân của mình ở kiếp trước, một người phụ nữ quyết đoán, công tư rõ ràng không sai một li.
Là người phụ nữ mà cả quốc gia phải ngước mắt lên nhìn, nam nhân xung quanh đều bị cô nắm trong lòng bàn tay.
Ở kiếp trước, cô một lòng lo cho đại sự, cứ nghĩ lần này được may mắn xuyên không có thể thoát khỏi sự cô đơn đeo bám dai dẳng. Lại không ngờ tới mọi thứ đều không như cô tưởng mà hết lần này đến lần khác gặp phải biến cố.
"Vũ Vân, em..."
"Để anh đi nấu nước cho em rửa mặt." Vũ Vân ngắt ngang lời cô, càng khiến Khải An muốn nghẹn chết.
Sở dĩ Vũ Vân muốn ngăn cô lại là vì nếu còn nói nữa, hắn không biết bản thân sẽ làm ra cái gì. Hắn không đành lòng, hắn muốn cô thuộc về hắn.
Khác với suy nghĩ của Vũ Vân, Khải An ở ngoài sofa đang đấu tranh tâm lý dữ dội.
Cô là một người mạnh mẽ, mọi chuyện đối với cô đều phải rõ ràng, rành mạch. Cái gì là của mình thì phải đứng lên đòi lại cho được, cái gì không phải của mình. Cô thật sự không có cách nào giữ lấy.
Nhưng cuối cùng, Khải An vẫn là nhịn không được.
"Vũ Vân!" Khải An tiến vào phòng bếp, đưa tay nắm lấy tay hắn, mạnh dạn mở lời: "Em có chuyện muốn nói."
Vũ Vân nét mặt có chút hoảng loạn, tâm trí hắn dần cảm nhận được sự nghiêm túc từ người đối diện. Hắn đành gật đầu, cùng cô ngồi xuống bàn ăn.
"Em hi vọng, sau khi nghe em nói anh sẽ tha thứ cho em, và không hận em."
Vũ Vân mông lung đáp: "Sẽ không."
Cô nói: "Em không phải là Lam Khải An."
Thần sắc Vũ Vân có chút không hiểu cô đang nói gì, hắn nhướng mày.
"Em là Lam Khải An nhưng là ở một thế giới khác, ở nơi đó em là người đứng đầu một quốc gia." Khải An nghiêm túc, hai mắt cô long lanh tiếp tục: "Em không nhận tâm ý của anh không phải em không thích anh, mà là em không phải người anh thích."
Nói đoạn khóe mắt cô đột nhiên phiếm hồng, vì sao cô lại chảy nước mắt chứ? Quá yếu đuối rồi.
Vũ Vân biết được chuyện này, quả thực hắn có chút không ngờ tới trên đời này còn có chuyện hi hữu như thế. Hắn còn khá ngạc nhiên khi thân phận của cô kiếp trước là một thủ tướng, nhưng chỉ trong chốc lát, khi thấy Khải An khóc hắn lập tức nói: "Nước mắt của nữ nhân là châu báu, nếu khóc quá nhiều sẽ không còn quý giá nữa."
"Chuyện này không đáng khóc." Hắn vừa đưa tay lau nước mắt cho cô an ủi.
Khải An tức thì phẫn nộ: "Ý anh nói em mít ướt hả?"
Hắn phì cười: "Không mít ướt, không mít ướt."
Cô oán giận quay mặt sang chỗ khác, ủy ủy khuất khuất lau đi những giọt nước mắt. Vừa hay cô nghe hắn hỏi: "Nếu anh nói, người anh thích là em?"
Khải An ngây người, vô thần quay mặt lại, từng câu từng chữ lọt vào đầu cô: "Anh không phải thích nguyên chủ lắm sao?"
"Anh thích cô ấy, nhưng cô ấy lại không thích anh." Vũ Vân cười khổ: "Nhưng lúc anh định buông tay, em đã đến."
"Em không phải thế thân của Khải An, mong em đừng nghĩ như vậy. Thứ anh thích, chính là tính cách của em."
Đàn ông đúng là chỉ được cái miệng.
Khải An nói: "Nhưng anh vẫn phải cho em thời gian để suy nghĩ, chuyện đại sự của bản thân không thể tùy ý quyết định!" Cô cố tình tỏ ra mình là một người rất có lý lẽ, thái độ của cô khiến hắn không nhịn được cười.
"Được! Anh có thể chờ, miễn là em đồng ý. Anh liền chờ trăm năm."
Cô giật bắn mình, nhìn hắn. Nhìn từ đầu tới chân, rồi lại đảo mắt liên tục. Ngồi ngẫm nghĩ giây lát, rốt cục là không hỏi không được: "Anh có vấn đề à?"
"Em thấy thế nào?" Thần sắc người bên cạnh điềm đạm nở nụ cười, làm cho tim cô nhất thời lại hẫng một nhịp.
"Anh thực sự cảm thấy ổn sao? Anh không thấy bất thường sao? Tuy anh đã biết nguyên chủ nhiều năm, nhưng em mới gặp anh chưa bao lâu thôi."
"Vậy anh hỏi em, một câu ngắn gọn kết thúc vấn đề của cả hai ngay bây giờ. Được không?"
"Được, anh hỏi đi."
Vũ Vân hôn lên môi cô, nhẹ giọng: "Em có thích anh không?"
Khải An: "..."
Lão công, anh học cái này từ bao giờ thế?...
...Nhưng mà, không sao đâu, anh có thể học. Bởi vì, em thích lắm!
------Tác giả có lời muốn nói:
Khải An: *Khoái khoái khoái chảy nước miếng chảy nước miếng*=]]].