Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 427




 

CHƯƠNG 427

Lưu Ly trầm mặc, bế hai đứa bé lên xe ngựa, sau đó nhìn Trương Nhị Lang một cách rất nghiêm trọng: “Hạnh Huệ xảy ra chuyện rồi.”

Lưu Ly lo lắng cho Trương Hạnh Huệ, nhưng thấy trời sắp tối rồi, hơn nữa hai đứa bé cũng ở bên cạnh, nếu như lúc này cô đi lên huyện cũng không thực tế.

Hơn nữa, Lưu Ly nghĩ đến một chuyện.

Chiếc trâm của Hạnh Huệ là tang vật, vậy vòng ngọc trong tay mình thì sao?

Bởi vì những chuyện này, Lưu Ly bảo Trương Nhị Lang đánh xe ngựa về thôn trước.

Xe ngựa vừa mới dừng lại ở trước căn nhà mới, Trương Nhị Lang lập tức cáo biệt, trở về nhà, Lưu Ly biết Trương Nhị Lang về nhà để thông báo với người trong nhà.

Lưu Ly cũng không chậm chễ, sau khi trở về nhà, lập tức đi đến tủ quần áo.

Chỉ là, lúc cô mở chiếc hộp trong tủ quần áo ra, bên trong lại trống không.

Vòng ngọc đâu?

Lưu Ly động nhiên nhớ đến ngày diễn ra buổi tiệc về nhà mới, mấy người nhà họ Lưu đã từng đi vào phòng của cô, lẽ nào vòng ngọc đã bị bọn họ lấy đi?

Lúc Lưu Ly đang nghĩ như vậy, nên ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Lưu Ly đoán có lẽ là người nhà họ Trương, nên đi qua mở cửa.

Vừa mở cửa ra, không ngoài dự đoán, cả nhà họ Trương đã đứng ở cửa, ngoài Tiểu Muội ra thì những người khác đều có mặt, bao gồm cả Trương Đại Lang gần đây chân đã gần khỏi.

“Lưu Ly, có thể cho chúng ta mượn xe ngựa của cháu không?”

Trương Trần Thị nhìn thấy Lưu Ly, khuôn mặt tràn đầy sự cầu xin nhìn cô, có cảm giác rất hoang mang sợ hãi.

Lưu Ly đang định lên tiếng, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng móng ngựa và càng xe.

Bây giờ trời đã rồi, nhưng vẫn chưa tối hoàn toàn, lúc tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, có thể nhìn thấy rõ ràng đó là một nhóm sai nha.

Hơn nữa, những sai nha kia đang đi về phía bọn họ, đi vào trong làng.

Lưu Ly nghĩ đến chiếc vòng ngọc đã bị mất kia, vẻ mặt nặng nề, nhưng theo bản năng nhìn về phía Bình Bình và Yên Yên.

Lúc này, Bình Bình và Yên Yên cũng đã nhìn thấy sai nha, bọn chúng tuy vẫn còn nhỏ, nhưng lúc này dường như vẫn nhận ra điều gì đó, trên khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng.

Thấy mẹ nhìn về phía bọn chúng, hai đứa bé đồng thời đến gần Lưu Ly, một trái một phải nắm lấy tay Lưu Ly, nắm rất chặt, tỏ rõ tâm trạng của bọn chúng lúc này.

Lưu Ly muốn an ủi hai đứa bé, nhưng chưa kịp làm gì, sai nha đã đến gần.

Nhìn một đám người đứng trước cửa, sai nha nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Lưu Ly.

“Ngươi chính là Lưu Ly, Lưu nương tử của thôn Đại Vĩ?”

Sai nha hỏi câu này, cả đoàn người nhà họ Trương đều lo lắng nhìn về phía Lưu Ly, hai đứa bé chuyển từ nắm tay sang ôm.

Trong lòng Lưu Ly cảm động, nhưng vẫn không hề sợ hãi nhìn về phía sai nha: “Tôi chính là Lưu Ly.”

Sai nha kia lại chắp tay về phía Lưu Ly: “Lưu nương tử có liên quan đến một vụ án giết người, mời cô đi đến huyện một chuyến.”

Thái độ của sai nha rất kỳ lạ, không giống đến bắt phạm nhân, đối xử với Lưu Ly có chút khách khí.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.