Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 40: Chương 40




CHƯƠNG 40

Ngày thường Tiêu thị cố kỵ người chị dâu Phạm Phương Huệ này nhất, dù sao Phạm Phương Huệ là người tinh ranh, lại có nhi tử tú tài, nhị phòng họ không chừng ngày nào đó phải dựa vào đại phòng.

Nhưng chuyện hôm nay rốt cuộc cũng không thể bỏ đi như vậy, cũng phải tìm chút thể diện về.

Nghĩ vậy, mắt Tiêu thị vòng vo vài lượt, bèn mở miệng: “A, tôi nhớ ra rồi, buổi sáng lúc tôi mua những thứ này về, bị tiện…Lưu Ly nhìn thấy, hẳn không phải con quỷ đói đầu thai đó muốn ăn ngon mới nói láo kêu nhà mình gặp trộm đi?”

Hai chị em dâu Phạm Phương Huệ và Tiêu Bích Huệ, thuận lợi mượn mấy câu thì chuyển mũi giáo về phía Lưu Ly.

Dù sao, giống như những gì Phạm Phương Huệ nói, không phải nhà ai cũng có thể ăn được sủi cảo hạt dưa gì đó.

Cho dù Phạm Phương Huệ có ba lượng bạc mà Quả phụ Lê đền, sẽ mua được ít đồ ăn ngon bồi bổ cơ thể cho hai đứa trẻ, nhưng cũng không mua được điểm tâm hạt dưa?

Nếu nhà ai đó có số bạc đó không phải là đi mua ít gạo thịt gì đó, đâu ai mua đồ ăn vặt, đó không phải mà tiêu uổng tiền hay sao?

Còn Quân Tiểu Quyên nhìn thấy Tiêu Bích Huệ từ cổng thôn trở lại, chị dâu không phải nói rồi sao? Đó là đi cắt cỏ, từ phía núi trở về cũng phải đi qua cổng thôn.

Ngược lại, chính Tiêu Bích Huệ nói, bản thân khi mua đồ bị Lưu Ly nhìn thấy điểm này cũng có vẻ hợp lý.

Dù sao nếu như vậy, đồ mà Lưu Ly nói và đồ mà bọn họ nhìn thấy có thể khớp số cũng là điều dĩ nhiên.

Mọi người vừa nghĩ như vậy, ánh mắt nhìn sang Lưu Ly trở nên kỳ lạ.

Mà Lưu Ly, bị những người này nhìn, lại không hề hoảng.

Đại bá nương đó của cô luôn không phải là kẻ ngốc, không những không ngốc, trên thực tế còn rất tinh.

Khi đến thì cô đã nghĩ người ở nhà cũ sẽ phủ nhận việc lấy đồ của cô, những điều này trong lòng cô sớm đã có tính toán, cũng hoàn toàn nằm trong dự liệu.

Mà hiện nay, mục đích của cô không những mà muốn lấy lại đồ của mình, còn đánh chủ ý muốn làm lớn chuyện, muốn để người bên phía nhà cũ đang muốn đánh chủ ý vào cô cân nhắc lại, nếu không về sau cô làm chút chuyện bắt giống như bẫy ruồi thì cũng đừng trách lòng người độc ác.

Khi Lưu Ly nghĩ như vậy, Lưu Trần Thị ở một nên dưới sự nhắc nhở lặng lẽ của Phạm Phương Huệ thì cũng hoàn hồn lại, chỉ vào mũi của Lưu Ly mà mắng: “Đồ sao chổi chết tiệt, cái thứ không biết xấu hổ lòng dạ thối nát, đến nhà cũ giở thói ngang ngược, ngươi có còn để nãi nãi ta vào mắt không? Cái đồ bất hiếu sẽ bị trời đánh.

Lưu Ly chú ý tới, khi mắng những lời này, ánh mắt Lưu Trần Thị nhìn cô mang theo ý hận.

Ở trong tiếng mắng chửi và ánh mắt mang ý hận như vậy, Lưu Ly chỉ cảm thấy trong lòng tắc nghẹn.

Không cần nghi ngờ gì nữa, cảm xúc như này đến từ nguyên chủ.

Dù sao lúc đầu sau khi cha mẹ của nguyên chủ ngoài ý muốn mà qua đời, nãi nãi này là người bảo vệ nguyên chủ nhất.

Cho nên cho dù những năm nay Lưu Trần Thị có làm chuyện quá đáng hơn nữa đối với nguyên chủ, nguyên chủ cũng chưa từng hận nãi nãi này, đối với nãi nãi này, trong lòng nguyên chủ vẫn mang theo sự chờ mong.

Chỉ là, Lưu Ly đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ lại không đồng ý với chuyện này.

Nãi nãi của cô ấy đối xử tốt với cô ấy, không phải thấy cô ấy xinh đẹp, muốn bán được giá hay sao?

Lúc đầu khi cô và Từ Chính còn có hôn ước, Lưu gia đối xử tốt với cô ấy, đó là muốn cô ấy sau này làm phu nhân quan lại, dẫn dắt Lưu gia đi tới huy hoàng vốn nên có.

Về sau cô ấy mất đi trinh tiết, nãi nãi đó của cô ấy cũng chưa từng vứt bỏ tâm tư bắt cô ấy làm tiểu thiếp của người giàu có, hơn nữa còn thu xếp khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.