Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 297




CHƯƠNG 297

Mục Tân Thành bị suy nghĩ của mình dọa sự, cả người bại liệt trên mặt đất.

Xong rồi!

Tất cả đều xong rồi!

Vẻ mặt Mục Tân Thành trắng bệch.

“Ông yên tâm đi, đợi ống chết, bổn vương sẽ sai người báo tang với hoàng hậu.”

Cố Tại Ngôn vừa nói ra lời này, một luồng sáng lạnh lùng đột nhiên từ trong tay bay ra.

Mục Tân Thành vẫn chưa phản ứng lại, đã ngã xuống vũng máu.

Cố Tại Ngôn còn không thèm nhìn Mục Tân Thành, một tay hất đổ đế cắm nến, sau đó sải bước rời đi.

Không lâu sau, cả Hầu phủ trở nên ầm ĩ, người người đều vội vàng dập lửa.

Đợi đến khi có người chuẩn bị đi tìm Lưu công công kia, đã phát hiện Lưu công công đã chết.

Còn về Mục Tân Thành, ngay cả thi thể cũng không thể tìm thấy.

Ngọn lửa lớn cháy một đêm, đợi đến khi dập tắt được, trời cũng đã sáng.

Mà lúc này, ở trên đường phố đang lan truyền tin tức, nói rằng tất cả các vụ án mua bán người đều là Quảng An Hầu làm, chứ không phải là người thế thân kia.

Công công ở bên cạnh hoàng hậu giúp đỡ Quảng An Hầu che giấu, hơn nữa còn đúng lúc đưa đến một kẻ thế thân giống hệt, điều này chứng minh chuyện này rất có khả năng có liên quan đến hoàng hậu.

Cuối cùng tin đồn ngày càng nghiêm trọng, còn liên quan đến Đích hoàng tử do hoàng hậu sinh ra.

Chuyện này giống như mọc cánh bay đến kinh thành, rất nhanh đã bay đến tai hoàng hậu Mục Quỳnh Lam.

Nghe được tin tức đệ đệ của mình chết, hơn nữa chuyện này còn ầm ĩ đến mức liên lụy đến con trai Khang Vương của bà ta, Mục hoàng hậu vô cùng tức giận.

“Điều tra, điều tra cho bổn cung là ai đã làm chuyện này.” Mục hoàng hậu tức đến mức nghiến răng.

Nếu như để bà ta biết được ai dám cản trở bà ta, bà ta nhất định sẽ khiến người kia muốn sống cũng không được mà muốn chết cũng không xong.

Mục hoàng hậu nghĩ, biểu cảm trên mặt trở nên hung ác.

Nhưng thị vệ đến trình báo đang quỳ ở phía trước, nghe thấy lời nói này của hoàng hậu, vẻ mặt đột nhiên trở nên kỳ quái, dáng vẻ không thể tin được.

Mục hoàng hậu là người thông minh hơn bất kỳ ai, vừa nhìn thấy thị vệ như vậy, trong lòng biết còn có chuyện khác, lập tức nổi giận nói: “Ngươi có biết kết cục của việc lừa gạt bổn cung không?”

Thị vệ vừa nghe thấy vậy, sợ đến mức lập tức nằm rạp xuống đất: “Thuộc hạ không dám, chỉ là chuyện thuộc hạ nghe được có liên quan đến Nhiếp Chính Vương.”

Trong kinh, không ai là không sợ Nhiếp Chính Vương.

Mà thị vệ cũng biết rất rõ, điều mà bà ta ghét nhất chính là có người nhắc đến Nhiếp Chính Vương ở trước mặt bà ta.

Quả nhiên, hoàng hậu vừa nghe thấy câu nói này của thị vệ, giọng nói lập tức trở nên vô cùng sắc bén.

“To gan!”

Nói xong lời này, Mục hoàng hậu vẫn có chút thất thần đứng dậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.