Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 288




CHƯƠNG 288

Chỉ là Lưu Ly cũng không biết, một câu “Tướng công”, một câu “về nhà” của cô lại nóng bỏng cả trái tim Cố Tại Ngôn, làm đôi mắt Cố Tại Ngôn nhìn Lưu Ly cũng trở nên cực nóng, có một loại cảm giác muốn lập tức ôm người vào lòng.

Bị Cố Tại Ngôn dùng ánh mắt như vậy nhìn, Lưu Ly đột nhiên cảm thấy trên mặt mình nóng lên, có một loại cảm giác chạy trối chết.

Nhưng, nhiều người nhìn như vậy, Lưu Ly cứng rắn ổn định lại bản thân mình, lại không tự chủ được cúi đầu.

Tương tác như vậy, ở trong mắt người khác, chính là một dáng vẻ cô vợ nhỏ xấu hổ nhìn tướng công nhà mình.

Chỉ là, gương mặt tướng công qua có chút quá mức đáng sợ.

Cố Tại Ngôn đi về phía Lưu Ly, lúc đi ngang qua Lưu Kim Vĩ thì thậm chí còn không cho Lưu Kim Vĩ một ánh mắt.

Đi đến trước mặt Lưu Ly, Cố Tại Ngôn đưa tay ôm eo Lưu Ly, “Ừ, chúng ta về nhà.”

Lưu Ly:”…”

Nhìn liếc qua bàn tay to bên hông mình, lại ngẩng đầu nhìn vào mắt Cố Tại Ngôn, dùng ánh mắt dò hỏi: Có thể buông tay không?

Bị Cố Tại Ngôn ôm eo như vậy, cả người của cô cũng không quá tự nhiên.

Này cũng bị ôm ra ngoài, cô sợ bản thân mình ngay cả đi đường cũng không xong.

Cố Tại Ngôn lại giống như không nhìn thấy ý tứ trong mắt Lưu Ly vậy, ôm lấy Lưu Ly, dẫn theo Bình Bình xuyên qua đám người, ra khỏi cửa nha môn.

Hình ảnh như vậy, ở trong mắt mọi người thật giống một nhà ba người ấm áp, mà trong mắt Lưu Kim Vĩ, lại vô cùng chướng mắt.

Người đàn ông kia…Lưu Kim Vĩ hơi híp mắt lại, giấu đi tất cả lo lắng trong mắt.

Mà bên kia, Cố Tại Ngôn vẫn luôn mang theo hai mẹ con Lưu Ly đến trước xe ngựa mới buông tay, cái này làm Lưu Ly nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là cho đến khi lên xe ngựa, Lưu Ly hình như vẫn cảm thấy bên hông mình có một bàn tay, loại cảm giác này làm cô đối mặt với Cố Tại Ngôn ngồi đối diện mình có chút không được tự nhiên.

Mà cách hóa giải không được tự nhiên tốt nhất chính là tìm chủ đề.

Sau khi cố gắng ổn định tâm trạng, Lưu Ly âm thầm hít sâu lại thở ra một hơi, mới nhớ đến vấn đề mình muốn hỏi lúc ở công đường.

“Trương lão gia kia vì sao khinh địch cứ cung khai như vậy?”

Dựa vào tin tức đêm hôm đó Cố Tại Ngôn cho mình, Trương lão gia này cũng không phải là một nhân vật dễ thu phục, nếu không, cũng sẽ không làm nhiều chuyện như vậy đến bây giờ mới bại lộ.

Người có đầu óc sẽ nghĩ đến chuyện này không thoát khỏi liên quan với Cố Tại Ngôn.

Cố Tại Ngôn nhìn dáng vẻ Lưu Ly có chút rõ ràng không được tự nhiên, nhưng lại cố gắng bình tĩnh tìm chủ đề, cũng không chọc thủng, chỉ nói: “Là người thì sẽ có nhược điểm.”

Đương nhiên, có nhược điểm là một chuyện, đây không có nghĩa là hắn không thể cho người làm một số chuyện sống không bằng chết với Trương Tiến Danh kia.

Nếu muốn bắt lấy tử huyệt của một người, nhất định phải tìm ra được một nhược điểm của người đó, nhưng mà nếu muốn làm một người ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì phải để người đó trải qua một lần tuyệt vọng sống không bằng chết.

Điểm ấy, hắn sẽ không nói với Lưu Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.