Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 285




CHƯƠNG 285

Nguyên chủ và Lưu Kim Vĩ xưa nay ít có lui tới, nhưng Lưu Ly biết Lưu Kim Vĩ thật sự có bản lĩnh, nếu không cũng sẽ không thi đậu tú tài.

Trong trí nhớ của nguyên chủ, Lưu Kim Vĩ mặc dù người ôn hòa, nhưng mà nguyên chủ lại rất sợ người em họ này.

Tầm mắt Lưu Ly giao nhau với Lưu Kim Vĩ thì thấy cặp mắt kia như rắn độc, nhưng thế mà trên mặt hắn ta lại là một vẻ thái độ ôn hòa.

Lưu Ly biết, người em họ này không đơn giản.

Nhưng mà không biết chuyện đến trình độ này, hắn ta còn muốn giải thích thế nào.

Lưu Ly nghĩ, rồi bất động thanh sắc dời tầm mắt đi.

Mà Lưu Kim Vĩ nhìn sâu vào Lưu Ly, rồi hạ con ngươi xuống, trong mắt lóe lên vẻ âm độc.

Hôm nay dù có thế nào, tội của mẹ hắn cũng không thể nhận được, nếu không chỉ sợ đường khoa cử của mình phải chấm dứt.

Nghĩ đến đây, Lưu Kim Vĩ mới ngước mắt nhìn Hạng Lưu Dương, gương mặt trấn định nói: “Đại nhân, mẹ của tiểu sinh không phải là đồng lõa, mà là người bị hại.”

Bởi vì Lưu Kim Vĩ có công danh tú tài, cho nên trước công đường cũng không quỳ xuống, đứng như thế, cũng có mấy phần cảm giác cây ngay không sợ chết đứng.

Phạm Phương Huệ nghe vậy mặc dù không hiểu lời con mình nói có ý gì, nhưng mà sẻ hoảng loạn trên mặt cũng mất đi rất nhiều.

Đối với con trai này của bà, bà rất có lòng tin, giống như chỉ cần có hắn ở đó, thì sẽ không chuyện gì không làm được.

Hạng Lưu Dương vừa nghe những lời này của Lưu Kim Vĩ, con mắt sâu hơn, nhưng trên mặt vẫn không chút biểu lộ: “Ngươi nói mẹ ngươi là người bị hại? Có chứng cứ không?”

“Khởi bẩm đại nhân, chị cả của tiểu sinh vốn nên là thiếp thất của Trương lão gia, nhưng bây giờ lại không biết bị Trương lão gia bán đến nơi nào.” Lưu Kim Vĩ mở miệng, vẻ mặt bi phẫn.

Nhìn Lưu Kim Vĩ như vậy, Lưu Ly không khỏi nhíu mày.

Tình cảm giữa Lưu Kim Vĩ và Lưu Tử Đào không có gì, cho nên chắc chắn không thể nào vịt Lưu Tử Đào mà có vẻ mặt kia được, chỉ có thể nói, Lưu Kim Vĩ này cũng là một kẻ diễn xuất thành tinh.

Nhưng Lưu Kim Vĩ nhắc đến việc này là muốn làm gì?

Không nói đến Lưu Tử Đào có bị bán hay không, cho dù là bị bán, thì hắn nói thế nào từ đồng lõa thành người bị hại?

Lưu Ly nhìn Lưu Kim Vĩ thì Lưu Kim Vĩ cũng nhìn lại Lưu Ly.

Chỉ là trong mắt Lưu Kim Vĩ lại mang theo chút áy náy: “Nhị tỷ, ta biết chuyện này một khi nói ra, tỷ có thể sẽ không tin, những nể mặt chúng ta vẫn là người một nhà, hy vọng nhị tỷ có thể bỏ qua sai sót của mẹ ta.”

Lưu Ly không nói gì, nhưng mà sau khi nghe xong lời nói của Lưu Kim Vĩ, trong lòng Lưu Ly lại nhớ đến một chuyện.

Mặc dù cô chạy ra từ nhà tổ Lưu Gia ra, nhưng mà hộ tịch của cô vẫn ở Lưu Gia.

Nói cách khác, nếu như chứng cứ phạm tội của Phạm Phương Huệ vô cùng xác thực, bản thân mình có thể cũng phải bị liên lụy.

Cô thì không sao, nhưng mà hai đứa nhỏ thì sao?

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.