Xuyên Không: Cha Con Tôi Đâu Rồi?

Chương 153




CHƯƠNG 153

“Ha! Đúng vậy, người nhà mình nói ra, đâu có thể giả được?” Hạ Trương Thị bắt lấy cơ hội mà bồi thêm một câu.

Lần này, xem bọn họ giảo biện như nào.

Vì chuyện này làm tổn thất danh tiếng của con gái bà ta, bà ta là đợi sự việc càng lúc càng to, nếu không đâu thể xả giận được?

Lưu Ly vừa nghe là Điệp Trúc Lam, trong mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn.

Xem ra, Điệp Trúc Lam thật sự nghĩ cô rất dễ bắt nạt rồi.

“Mọi người đừng hiểu lầm, sự việc là tẩu tử của ta nói linh tinh, ta không có…” Vừa nghe là do tẩu tử nhà mình nói, trong lòng Trương Nhị Lang rất tức giận, nhưng sợ Lưu Ly bị hiểu lầm, lập tức lên tiếng muốn giải thích: “Ta và Ly tỷ trong sạch, tuyệt đối không có loại chuyện mà bọn họ đồn thổi…”

“Trong sạch như nào? Trong sạch còn có thể khiến tẩu tử của ngươi bịa chuyện chắc?” Hạ Trương Thị đổ thêm dầu vào lửa.

Tuy mọi người sợ Lưu Ly không cho bọn họ cơ hội kiếm tiền mà không dám mở miệng, nhưng biểu cảm của những người đó cũng có thể nói rõ bọn họ thật ra cũng không tin.

Trương Nhị Lang thấy vậy, cả gương mặt đỏ bừng bị tức nghẹn.

“Ta và Ly tỷ thật sự không có gì, bởi vì…” Trương Nhị Lang khựng lại.

Hắn ta muốn nói, bởi vì trong lòng Ly tỷ chỉ có cha của Bình Bình Yên Yên, dù sao Ly tỷ vì cha của Bình Bình Yên Yên mà chịu ấm ức nhiều năm như vậy, tuy bây giờ nhìn như bắt đầu lại, nhưng thật sự buông xuống đâu có dễ dàng như vậy?

Nhưng đây là chuyện riêng của Ly tỷ, hắn ta không thể tùy tiện nói được.

“Bởi vì cái gì, ngươi nói đi?!” Hạ Trương Thị hừ lạnh.

“Bởi vì người mà Lưu Ly nàng ấy nhìn trúng là ta.”

“Bởi vì người mà Lưu Ly nàng ấy nhìn trúng là ta.”

Lời này vừa dứt, mọi người bèn nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng thấy một nam nhân cao lớn trên mặt có vết thương từ trong căn nhà lá đi ra, bên cạnh hắn còn có hai đứa trẻ Bình Bình Yên Yên.

Nhìn thấy mẹ mình, Bình Bình Yên Yên vội vàng chạy về phía Lưu Ly.

“Mẹ, mẹ không sao chứ?” Bình Bình hỏi.

Động tĩnh ở bên ngoài vừa rồi bọn chúng nghe thấy rồi, nhưng Cố thúc thúc nói bọn chúng nếu ra ngoài vào lúc này, sẽ trở thành gánh nặng của mẹ, cho nên chúng mãi không dám đi ra.

“Mẹ, người xấu bắt nạt mẹ…” Yên Yên hai mắt đỏ hoe, vẻ mặt rất ấm ức.

Sau đó, tức giận trừng mắt đám người Hạ Trương Thị.

Chính là bọn họ bắt nạt mẹ, bọn họ quá xấu xa.

“Mẹ không sao.” Lưu Ly an ủi xoa đầu hai đứa trẻ, sau đó lườm Cố Tại Ngôn.

Nam nhân này đi ra làm cái gì? Tới làm loạn sao?

Cái gì mà nói là người cô nhìn trúng là hắn? Mặt mũi đâu? Không cần sao?

Cố Tại Ngôn đương nhiên nhận ra cái trừng mắt của Lưu Ly, lại cố ý phớt lờ, mà đi thẳng về phía Lưu Ly.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.