Kể từ khi Đinh Mẫn Nhu về nước ông bà nhà Đinh gia trở nên bận rộn hơn.
Chẳng hạn như nghĩ đến việc cho con gái nuôi vào học ở một môi trường thật tốt, mặc dù Đinh Mẫn Nhu không thích đi học chút nào cả, nhưng sợ sẽ làm phật lòng ba mẹ nuôi nên nào dám cãi quấy.
"Ba mẹ quyết định sẽ cho học ở trường Thiêm Tân."
Thiêm Tân hẳn là ai cũng biết, một ngôi trường nức tiếng ở thành phố, chẳng những vậy nó còn nằm trong top mười ngôi trường xa hoa nhất đất nước, phải nói là chi phí để vào đây học là vô cùng đắt đỏ.
Nếu như không tiền bạn cũng đừng sẽ có thể đặt chân vào đây.
Đinh Mẫn Nhu ngồi nín thinh từ đầu đến cuối để nghe ba mẹ nuôi bàn luận chọn, mãi đến giờ mới lựa chọn được, Đinh Mẫn Nhu thầm thở dài, bèn tỏ ra vui mừng pha lẫn chút giả nai: "Thiêm Tân là trường lớn, ba mẹ để con học ở đó sẽ rất tốn kém.
Hay là cho con học trường khác rẻ tiền đi ạ!"
Đinh lão gia nghe con gái nói vậy đột nhiên thấy thương, cứ nghĩ từ nhỏ là đứa trẻ mồ côi hiểu chuyện, biết tiết kiệm tiền cho gia đình: "Ba và mẹ có tiền mà nên con đừng mặc cảm.
Cứ lo ăn học cho thành tài đi, sau ba sẽ nói với anh con đưa con vào công ty làm việc."
Cho nên mà nói sau này mình sẽ được ở gần Thiên Ân sao?
Nghĩ đến đây bất chợt Đinh Mẫn Nhu cảm thấy hào hứng, chỉ cần được nhìn thấy anh mỗi ngày là đủ hạnh phúc rồi: "Vâng ạ, con sẽ không phụ lòng ba mẹ đâu ạ."
Chiều ngày hôm đó hai vợ chồng Đinh đưa Đinh Mẫn Nhu đến trường nhập học và đóng phí, lúc bước vào đây Đinh Mẫn Nhu vô cùng bỡ ngỡ trước độ phù phiếm của trường.
Cao rộng, thoáng mát đã vậy còn có vô số phòng học dành cho từng khối khác nhau, nếu như không lầm thì.ở đây có rất nhiều tiểu thư thiếu gia con nhà giàu.
Nếu không giàu thì có mà mơ mới bước vào nỗi.
"Ngày mai con tôi có thể đi học rồi sao?"
Đinh phu nhân cẩn trọng hỏi thầy hiệu trưởng.
Nếu vậy thì quá tốt.
"Đúng vậy thưa bà, chúng tôi sẽ ưu tiên Đinh tiểu thư, nên ông bà cứ yên tâm."
Ưu tiên ở đây có nghĩa là sẽ giúp Đinh Mẫn Nhu có môi trường học thật tốt, và có những người bạn bình thường.
Là vì trường toàn tiểu thư thiếu gia cho nên lâu lâu sẽ xảy ra mâu thuẫn, nếu không cẩn thận rất dễ bị ăn hiếp.
Vợ chồng Đinh nghe thầy hiệu trưởng nói một cách chắc nịch cũng vơi bớt đi phần nào lo lắng trong lòng.
Đinh Mẫn Nhu tuy bề ngoài tỏ ra hiền thục vô đối nhưng căn bản là một con rắn độc, nếu như vô tình chạm phải rất dễ bị tổn thương.
"Ba mẹ con lên lớp chào hỏi bạn bè, ba mẹ về trước đi lát con tự bắt xe về."
"Con nhớ về sớm đó, mẹ dẫn đi mua đồ."
"Vâng ạ, con biết rồi."
Sau khi hai người rời đi Đinh Mẫn Nhu liền nhấc bước đi tìm phòng học của mình.
Cả trường đều mặc đồng phục, nam thì quần tây áo sơ mi, nữ thì váy và áo sơ mi, chỉ có Đinh Mẫn Nhu là lạc lỏng nhất ở đây, cô ta khoác lên mình một chiếc váy ngắn ngủn màu hồng đi khắp hành lang, tạo nên sự chú ý của mấy nam sinh ngồi trong lớp.
Thậm chí mấy tên vốn dĩ đã là hoa có chủ mà vẫn lăng nhăng nhìn theo, hại cô bạn gái mới gặp đã ghét cay ghét đắng Đinh Mẫn Nhu.
"Em là học sinh mới sao?"
Thấy giáo đứng trong lớp nhìn thấy Đinh Mẫn Nhu ló đầu vào bèn hỏi.
Vừa rồi cậu có nhận được thông báo từ thầy hiệu trưởng.
Đinh Mẫn Nhu khép nép đi vào, đảo mắt nhìn một lượt khắp lớp.
Sau mới khẽ cúi đầu lễ phép nói: "Chào thầy ạ, em là học sinh mới.
Ngày mai em sẽ học ở lớp của thầy, nên bây giờ em lên đây chào hỏi mấy bạn ạ."
"Eo ôi mấy bạn, nghe phát khiếp!"
Một cô gái bên dưới lên tiếng chê bai, vẻ mặt khinh khi rất rõ.
Đinh Mẫn Nhu nghe thấy mấy lời đó liền không mấy vui mà tìm kiếm người vừa nói tức thì: "Tôi đã làm gì cậu mà phát khiếp tôi?"
Cô gái đối diện với Đinh Mẫn Nhu có khuôn mặt gày gò nhưng biết trang điểm nên được mấy phần xinh xắn, cô ấy không ai khác là bạn gái của tên vừa nhìn Đinh Mẫn Nhu một cách đắm đuối, mà quên mất mình có bạn gái.
"Cũng chẳng biết, từ lúc cô bước vào tôi đã thấy buồn nôn rồi."
Triệu Lam Giai là một trong những chị đại của trường, lời nói của cô ta rất có uy lực, mà Đinh Mẫn Nhu mới vào nên không biết đến điều này.
Căn bản tỏ ra khinh thường, mỉa móc: "Chắc là ăn nằm ở đậu nên có thai rồi chứ gì."
Lời nói chọc ngoáy vô tình châm ngòi ngọn lửa trong lòng Triệu Lam Giai, ai mà không biết chị đại của trường một khi tức giận sẽ khủng khiếp cỡ nào, mấy ai dám chọc.
"Mày vừa rồi cái gì?"
Triệu Lam Giai rời khỏi chỗ ngồi hừng hực đi về phía Đinh Mẫn Nhu, ánh mắt đỏ chạch vì mang theo tức giận.
Bề ngoài cô ta tỏ ra bình tĩnh nhưng mà trong lòng bắt đầu rục rịch, có chút sợ hãi: "Làm sao? Có tật giật mình à?"
"Mày..."
"Lam Giai, không được đánh bạn."
Thấy giáo chủ nhiệm nhìn thấy tình hình có vẻ căng thẳng liền đứng ra lên tiếng căn ngăn lại.
Triệu Lam Giai bởi vì vậy nên mới để tay xuống, cảnh cáo: "Đừng tưởng mới vào học thì có thầy bảo vệ, không ai có thể bảo đảm an toàn cho mày được hai mươi bốn tiếng."
Lời đe dọa hùm hổ cùng ánh mắt đanh lạnh như vậy cho dù không muốn cũng phải sợ hãi phần nào..