Xuyên Không Cả Đời Cưng Sủng Cực Phẩm Phu Nhân

Chương 122: 122: Để Lại Ấn Tượng Trong Mắt Người Xinh Đẹp




Mạc Thái Huy nhìn thấy sự khó chịu xen lẫn thất kinh trong mắt Triệu Yên Yên, hắn nhanh trí đỡ cô ngồi dậy trước rồi sau đó mới tới mình.

Gã say khướt kia vô tình bị nhan sắc của Triệu Yên Yên làm cho hớp hồn, say mê đến nỗi gần như đứng không vững: "Ai da...!cô em này thật xinh đẹp, có muốn vui đùa cùng anh không?"

Triệu Yên Yên rất ghét những hành động quá khích như vậy, là đàn ông mỗi khi uống say không làm chủ được bản thân vậy thì đừng mơ tưởng đến sự tôn trọng từ cô.

Nhiều khi cô cứu người, cũng có những người như thế này, vì quá say nên gây tai nạn chẳng hạn.

Dù bản thân không ưa nổi, mà bản chất cô là một bác sĩ, nhiệm vụ của cô là cứu người.

"Cút!"

Mạc Thái Huy ra mặt muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Để lại ấn tượng trong mắt người xinh đẹp là Yên Yên đây.

Cô nàng vẫn còn để hồn trên mây mà suy nghĩ thì bị giọng nói lạnh lùng của Mạc Thái Huy làm cho giật mình, cô khẽ nhìn anh.

Gã ta không biết người trước mặt là ai, hắn ta say nên vô cùng tự cao tự đại, cho rằng mình là nhất ở đây, căn bản không xem ai là gì trong mắt, kể cả Mạc Thái Huy:

"Mày là ai? Có thấy tao đang tán tỉnh cô gái xinh đẹp này không? Muốn nhảy vào cướp của tao?"

Ánh mắt cuồng nộ của hắn ta dán chặt vào Mạc Thái Huy, đổi lại là sự cười chê từ hắn: "Tao không có thì giờ mà cướp với tên nhây nhớt như mày, tao mà là phụ nữ cũng chẳng thèm đếm xỉa đến."

Gả bị sỉ nhục thẳng mặt như vậy, lại còn đông đảo mọi người đứng đó xem kịch vui.

Dần dần sự xấu hổ hiện lên, hại hắn ta vừa giận vừa tức: "Thằng nhãi, mày mau cút đi cho tao."

"Đáng lẽ ra câu nói đó phải để tao nói thì đúng hơn."

"Mày..."

Gã định đấm vào mặt của Mạc Thái Huy, tuy nhiên cú đấm chưa kịp chạm đến khuôn mặt điển trai anh tuấn của hắn thì đã có một bàn tay mảnh mai khác chụp lấy tay của gã, nắm gọn trong lòng bàn tay của mình, Triệu Yên Yên dùng ánh mắt đầy đáng sợ nhìn gã: "Tôi ghét nhất đang nói chuyện lại sử dụng bạo lực."

Trong tiềm thức gã cảm nhận được sự đau đớn nơi bàn tay của mình, dường như những đốt xương ngón tay đang thay phiên nhau mà gãy, gã không dám tin cô gái trước mặt này lại là con gái, sức mạnh quá phi thường: "Tha cho tôi, xin...!xin cô."

Mạc Thái Huy đứng một bên mắt mở to, mồm chữ O mà nhìn Triệu Yên Yên, cứ nghĩ hắn sẽ có thể trổ tài làm một người hùng trong mắt cô nàng nào ngờ tình thế lật ngược.

Từ muốn bảo vệ trở thành được bảo vệ.

Triệu Yên Yên nhếch mép cười khinh: "Biết sợ rồi sao?"

Nói rồi cô không thèm giữ tay mà trực tiếp bất đi, hai chân gã loạng choạng.

Sau đó Triệu Yên Yên cất bước chân đầy khí thế trở về chỗ cũ, Mạc Thái Huy trước khi đi còn không quên đá chân vào mông gã một cái, hại gã ngã mất thăng bằng ngã xuống đất.

Mấy người xung quanh thay phiên nhau cười chế nhạo, gã ta xấu hổ đến cùng cực, cố gắng đứng dậy mà rời đi.

Chốc sau tiệc rượu kết thúc, họ lại tiếp tục hẹn nhau đến quá bar, nơi đó vốn dĩ Triệu Yên Yên chưa từng đặt chân vào nên cô từ chối không đi.

Mạc Thái Huy của trước kia rất thích đến bar, nhưng lần này đột nhiên từ chối, còn có ý định đưa Triệu Yên Yên về.

Anh hai của cô nàng ngấm ngầm nhiều ý của bạn thân, liền lấy xe của Triệu Yên Yên mà chạy đi trước để lại một sự khó hiểu trong đầu cô.

Triệu Yên Yên đứng bắt xe, đúng lúc Mạc Thái Huy chạy xe đến dừng lại trước mặt cô, khẽ ló cái đầu ra ngoài huýt sáo một cái: "Có muốn đi chung không?"

"Tôi đang bắt xe."

"Đoạn đường này không có xe đâu, lên đi tôi đưa cô về."

Triệu Yên Yên ngây thơ cứ tưởng là thật, cô liền một mặt tin tưởng mở cửa xe bước lên.

Mạc Thái Huy thầm cười, chiếc xe của hắn vừa lăn bánh đi thì trùng hợp có một chiếc taxi chạy đến.

Triệu Yên Yên vô tình nhìn lên gương chiếu hậu và thấy hai chữ taxi to đùng ở đằng sau, cô nheo mắt biết mình bị lừa không tránh khỏi trách móc: "Xe taxi ở phía sau!"

Câu nói không đầu không đuôi nhưng Mạc Thái Huy vừa nghe đã hiểu ra.

Chỉ là hắn giả vờ như không hiểu: "Tôi không biết, chắc là có người điện đến cũng nên."

"Thật?" Triệu Yên Yên đưa mắt nhìn sang, hỏi lại lần nữa.

Mạc Thái Huy bị ánh mắt dò xét của cô làm cho sợ hãi, mặc nhiên vẫn cố giữ bình tĩnh: "Tôi nói thật đó, tôi đến đó nhiều lần lắm rồi nên hiểu rất rõ, taxi rất hiếm khi chạy qua khu ấy."

Mạc Thái Huy không còn nghe cô lên tiếng, hắn cũng chìm vào im lặng.

Không khí trong xe dần trở nên ngột ngạt.

Chợt nhiên, Triệu Yên Yên nhăn mặt cô kéo chân váy cao lên một chút để lộ ra đôi chân dài trắng nõn, cái làm Mạc Thái Huy chú ý chính là vết thương của cô đang bị rỉ máu, thấm đỏ cả miếng băng gòn.

"Cô ổn không?"

Triệu Yên Yên gật đầu không lên tiếng, điều này làm Mạc Thái Huy càng sốt ruột hơn, hắn dừng xe trước cửa tiệm thuốc tây, đi xuống mua băng gòn và thuốc thoa vào.

Triệu Yên Yên thầm lặng nhìn từng hành động của hắn, bất giác cảm thấy tim đập thình thịch đến kì lạ.

Một người chưa yêu, yêu quen ai bao giờ như cô, đột ngột có một người đàn ông xuất hiện quan tâm chu đáo đến cô làm sao tránh khỏi được sự rung động.

Triệu Yên Yên cố gắng dặn lòng mình, cô không muốn yêu vì yêu sẽ khổ.

Cô thấy trên phim ảnh đều như vậy, bất kỳ cặp đôi nào cũng có sóng gió, dù mạnh mẽ đến đâu khi mà đau liền không tránh khỏi bật khóc.

Mạc Thái Huy mở cửa xe bên chỗ của Triệu Yên Yên, một chân quỳ một chân chóng, lấy chân của Triệu Yên Yên đặt lên, sau đó cẩn thận mà nhẹ nhàng thoa thốc rồi băng bó cho cô.

Ở cự ly này, Triệu Yên Yên khẽ ngắm nhìn thật kĩ khuôn mặt của hắn, thành thật mà nói hắn rất tuấn tú, vẻ đẹp phong lãng đầy ga lăng này không cô gái nào mà không thích.

Vậy mà đến giờ vẫn còn độc thân, nói ra thì cô có chút không tin.

"Lát về nhà chỉ nên lau mình, đừng để nước thấm vào vết thương sẽ rất lâu lành."

Triệu Yên Yên cười khẽ, hình như Mạc Thái Huy lại quên cô là bác sĩ thì phải..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.