Vô Minh đi ra khỏi nhà bếp và hướng về diễn võ trường đi đến, hắn dự định sẽ giãn gân cốt một chút.
Qua màn trải nghiệm tác dụng phụ vừa rồi hắn cũng hiểu được hơn phần nào về thể thuật mà hắn đã tạo ra này, nói đúng hơn là ăn cắp một phần ý tưởng, thật may mắn là ở đây không ai đánh bản quyền cả.
Những cánh cổng đầu tiên từ cổng thứ nhất đến cổng thứ tư của Bát Môn Độn Giáp sẽ giúp hắn tối ưu hóa sức mạnh của chính mình.
Ví dụ sức mạnh của hắn là 200/1000 thì qua hiệu ứng của Bát Môn thì hắn có thể sử dụng được 500/1000 hay thậm chí là 1000/1000.
Nói đơn giản những cổng đầu tiên chỉ giúp sức mạnh của hắn được tối ưu hóa tối đa để tiếp cận giới hạn của cơ thể.
Nhưng khi từ cổng thứ năm trở đi thì cơ chế của thể thuật này thay đổi hoàn toàn.
Thay vì gia tăng sức mạnh tiếp cận giới hạn của cơ thể thì nó lại thay đổi giới hạn của cơ thể đó.
Vì thế khi mở cổng thứ năm thì sức mạnh của hắn sẽ gia tăng lên 2000/1000 và 1000 đó chính là giới hạn của hắn.
Hiệu ứng này được coi là vượt qua giới hạn của bản thân hay bức phá giới hạn.
Và đó chính là vấn đề.
Khi nguồn sức mạnh vượt quá sức chịu đựng của cơ thể và khiến cho các cơ bắp phải hoạt động hết công suất để gồng gánh nguồn áp lực đó, và khi nguồn áp lực đó biến mất thì cơ thể của hắn sẽ rơi vào trạng thái "quá tải" và kiệt sức nhanh chóng.
Nhưng câu hỏi đặt ra hắn có thể chịu đựng được nguồn áp lực đó bao lâu.
Trong khi hắn vừa suy nghĩ miên man thì hắn đã đến trước cổng diễn võ trường, hắn đẹp những suy nghĩ miên man trong đầu rồi bước vào cổng.
Từ lúc đến đây hắn đã để ý một điều là phủ công chúa này không có binh lính canh gác, không biết tại sao nhưng hắn cũng không để tâm cho lắm.
Khi bước vào trong diễn võ trường thì khung cảnh đầu tiên hắn thấy được đã khiến hắn ngơ ngác một chút.
Hai thân ảnh thiếu nữ linh hoạt đan xen vào nhau trao đổi những đường kiếm uyển chuyển, trên khuôn mặt của hai người họ điều tràng ngập sự nghiêm túc.
Đó là công chúa của Đại Lương Lương Tiếu Di và cô nương A Nhu kia.
Vô Minh đi tới gốc diễn võ trường ngồi xuống nhìn hai bọn họ, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy mỹ nữ múa kiếm, quả thật rất đẹp.
Sau một lúc, hai người họ đồng loạt thu kiếm và nhìn hắn, Vô Minh vẫy vẫy tay chào hỏi.
Lương Tiếu Di thu kiếm mời nói: "Đúng lúc ta muốn tìm công tử đây, mời công tử vào đây uống một tách trà."
Vô Minh theo nàng đi vào đình nghỉ mát nói: "Tại hạ tạ lỗi vì làm mất nhã hứng của công chúa."
Lương Tiếu Di lắc đầu khẽ cười nói: "Không sao, mời công tử ngồi."
Vô Minh gật đầu hữu lễ: "Đa tạ công chúa."
Rồi an tọa đối diện nàng.
Hắn nhìn nàng hỏi: "Xin hỏi công chúa bệ hạ tìm ta có việc chi?."
A Nhu ở kế bên chế hai ly trà phân biệt cho hai người rồi yên lặng lui về phía sau.
Lương Tiếu Di uống một ngụm trà, vào thẳng vấn đề nói: "Ngày hôm qua ta gặp công tử vì quá nhiều chuyện ta chưa kịp hỏi công tử, công tử muốn giúp ta cứu vãn gian sơn này chứ?."
Vô Minh nghe nàng hỏi thì hắn trầm tư một chút rồi nói: "Nói thật, tại hạ không thể tìm được bất cứ lý do gì để giúp công chúa cả."
Đúng thế, hắn không nói dối, quả thật hắn không tìm được bất cứ lý do nào cả.
Lương Tiếu Di suy nghĩ rồi gật đầu nói: "Quả thật là như thế, với người ngoài cuộc như công tử thì việc tồn vong của Đại Lương chẳng liên quan gì cả." Nói tới đây thì nàng cười khẽ nhìn hắn nói tiếp: "Nhưng mà nếu công tử không muốn giúp ta thì tại sao vẫn đi theo A Nhu đi gặp ta?."
Vô Minh nghiên đầu nhớ lại tình cảnh đó rồi đáp: "Nàng ta đe dọa ta đấy chứ, nếu ta không đi theo thì nàng ta sẽ báo quan truy nã ta đấy."
Lương Tiếu Di: "Công tử muốn ta tin lý do đó sao?."
Vô Minh cười lắc đầu nói: "Quả thật đó là một lý do không chính đáng, ta đi theo nàng đơn giản chỉ là hiếu kì mà thôi."
Lương Tiếu Di cười dịu dàng: "Công tử quả thật là người kì lạ, tiếp cận ta chỉ vì hiếu kì thôi sao?."
Vô Minh lắc đầu lần nữa nói: "Bây giờ ta đã hiểu đại khái tình huống của công chúa và cách cuộc của Đại Lương này, vì thế lòng hiếu kì của tại hạ đã được thỏa mãn."
"Và theo những gì ta được biết công chúa đang hoàn toàn thất thế trước Tể tướng phủ."
Lương Tiếu Di trầm mặt, nàng biết ý của hắn là gì, ý của hắn là tình huống của ngươi rất tồi tệ, tại sao ta phải giúp ngươi chứ.
Lương Tiếu Di rất rõ ràng thực lực của hắn, nếu có hắn giúp áp lực của mình sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Lương Tiếu Di nhìn hắn nói: "Thế ta phải làm gì để công tử đồng ý giúp ta đây?."
Vô Minh cười nói: "Rất đơn giản, làm cho tại hạ cảm thấy là công chúa bệ hạ có thể đảo ngược tình thế đi."
"Thành thật với nhau nào, kế hoạch của công chúa là gì?."
Lương Tiếu Di thở dài lắc đầu nói: "Ta không có bất cứ kế hoạch nào cả."
"Phụ hoàng đang bệnh nặng và thái y viện cũng vô pháp chữa trị cho phụ hoàng."
"Không có hoàng tử để thế chỗ vì thế bây giờ tất cả việc triều chính đã do Tể tướng phụ trách."
"Hơn một nửa binh quyền cũng đã rơi vào tay hắn vì thế hi vọng duy nhất của ta là tìm cách chữa trị cho phụ hoàng."
Vô Minh ngẫm nghĩ rồi gật đầu, quả thật theo như tình hình nàng vừa nói thì việc đảo ngược tình thế là rất khó.
Tể tướng đã tạm thời nắm giữ quyền xử lý chính vụ vì thế những kế hoạch cỏn con sẽ chỉ là vô nghĩa.
Nàng ta cần một kế hoạch lớn và toàn diện để có thể lấy lại lợi thế của mình.
Vô Minh nhìn nàng hỏi: "Công chúa đã từng thử nghĩ đến việc giết tên tể tướng đó chưa?."
Lương Tiếu Di nghe hắn hỏi thì cười chế giễu: "Công tử nghĩ ta chưa từng cố làm điều đó sao? Hơn ai hết chính ta là người muốn hắn xuống mộ nhất."
Vô Minh gật đầu đồng ý: "Xem ra tại hạ hỏi điều ngu ngốc rồi."
"Tại hạ có một câu hỏi nữa xin công chúa trả lời."
Lương Tiếu Di nhìn hắn nói: "Nếu ta trả lời công tử sẽ giúp ta chứ?."
Hắn cười đối diện ánh mắt của nàng nói: "Điều đó còn phụ thuộc vào câu trả lời của công chúa."
Lương Tiếu Di gật đầu: "Công tử cứ hỏi."
Vô Minh cười mỉm nhìn nàng hỏi: "Điều tại hạ muốn hỏi là công chúa đã từng suy nghĩ đến việc tạo phản chưa?."
Nghe câu hỏi của hắn thần sắc của Lương Tiếu Di động lại, nàng lành lùng nhìn hắn nói: "Công tử có biết? Chỉ với câu nói này đã đủ để tru di cửu tộc không?."
Vô Minh thờ ơ không để ý nói: "Ta biết công chúa là người thông minh, với thân phận nữ nhi mà có thể cầm cự đến hiện tại thì không phải là người đơn giản..."
"Và tại hạ chắc chắn một điều là công chúa đã từng động đến ý nghĩ này."
Lương Tiếu Di trầm mặt không đáp, quả thật nàng đã từng suy nghĩ đến cách này, đối với quyền lực hiện tại nàng hoàn toàn có cơ hội nắm được phần thắng nếu nàng tạo phản.
Nhưng mọi việc không thể đơn giản như thế, nàng không đành lòng cầm mũi kiếm hướng về phụ hoàng, hơn nữa nếu nàng làm thế thì danh dự của Lương gia bao đời nay sẽ bị người đời nhục mạ.
Và nàng sẽ trở thành tội nhân thiên cổ của Lương gia, của Đại Lương này.
Vô Minh nhìn ánh mắt đầy lưỡng lự của nàng, cho dù nàng có mạnh mẽ và thông minh đến đâu thì có những rào cản mà nàng không thể nào dễ dàng vượt qua.
Vô Minh đứng dậy nói: "Nếu công chúa quyết định hành động thì hãy nói cho ta trong hôm nay, tại hạ có một kế có thể lấy lại giang sơn này trong một ngày, nhưng nếu công chúa bệ hạ vẫn không quyết thì ta sẽ rời đi vào ngày mai."
Hắn hướng về cổng diễn võ trường đi đến nhưng khi đi vài bước hắn quay đầu nhìn nàng nói: "Thà làm tội nhân thiên cổ bị người đời nhạo bán còn hơn là trở thành một hạt bụi bị lãng quên trong dòng sông vô tận của lịch sử..."
Nói tới đây hắn cười nhẹ nói tiếp: "Hơn nữa, kẻ chiến thắng mới là kẻ quyết định lịch sử nó như thế nào."
Hắn quay đầu lại tiếp tục đi rồi nói: "Còn kẻ thua thì chỉ có thể được tưởng nhớ như một viên gạch lót đường cho kẻ thắng mà thôi."
Lương Tiếu Di nhìn hắn đi khuất tầm mắt, trong đầu nàng đang tràn đầy những lời hắn nói kia.
"Chỉ là mà viên gạch lót đường à..." Nàng lẩm bẩm.
...
Vô Minh đi về biệt viện của hắn, những lời mà hắn nói điều là sự thật, hắn có một kế có thể giành lại giang sơn này chỉ trong một ngày.
Hơn nữa kế hoạch của hắn sẽ không thể nào thất bại, hắn có thể chắc chắn 100% kế hoạch của hắn sẽ thành công.
Để xem vị công chúa này có thật sự quyết đoán hay không, nếu nàng đồng ý tạo phản thì ít nhất nàng cũng xứng đáng được trợ giúp, còn nếu không thì mọi chuyện thật nhàm chán.
...