(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Phù Nguyệt c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t trong vòng tay ta.
Ta cầu xin Thú Thần thương xót, dù chỉ một chút thôi…
Nhưng Thú Thần không thương ta, không nghe thấy lời cầu xin của ta.
Ta trơ mắt nhìn nàng biến mất, làm cách nào cũng không giữ được.
Họ đều nói ta điên rồi.
Không, ta không điên.
Ta khoác lên người áo choàng của Phù Nguyệt.
Đi một đoạn đường rất dài rất dài, dài bao nhiêu… ta cũng không nhớ rõ nữa…
“Ta sợ quay lại sẽ không tìm thấy chàng.”
Ngày đó nước mắt nàng rơi xuống lòng bàn tay ta.
Rất nóng.
Ta đến giáp giới giữa Nam Bắc, lập bộ lạc ở đó, chiêu mộ những thú nhân lang thang và những thú nhân mất bộ lạc, thất lạc.
Chỉ là những người được ta thu nhận, có nam cũng có nữ, duy chỉ không có nàng.
Bao nhiêu ngày đêm trôi qua, mà ta vẫn cô độc một mình.
Phải làm sao đây Phù Nguyệt, ta sắp c.h.ế.t rồi, ta rất sợ… sợ không đợi được nàng…
Buổi đốt lửa trại trước mùa mưa.
Ta vẫn không dám tin vào tất cả những gì trước mắt, niềm vui quá lớn khiến ta không phân biệt được thật giả.
Là nàng! Phù Nguyệt! Ta sẽ không nhận nhầm đâu!
Lần này nàng trở về, đã thay đổi rất nhiều, dường như rất hay cười.
Nàng nói nàng tên là Từ Ca.
Nàng hình như… cũng không nhận ra ta nữa…
Dưới ánh lửa, hơi nước trước mắt quá nhiều, làm mờ đi hình dáng của nàng.
Ta mở miệng, giọng nói nghẹn ngào gần như không thể thốt ra lời: “Nàng quay lại tìm ta phải không?”
.
Nàng đã có bạn đời chưa?
Ta đứng sau lưng nàng, nhìn nàng cài hoa lên người con rắn kia, trước đây, đó là của ta…
.
Nghe tộc nhân nói nàng tìm ta, ta vội vàng chạy ra gốc cây đợi, không kịp mặc quần áo.
Nàng đến rồi, nhìn nơi ta và nàng gặp nhau lần đầu tiên, vẻ mặt xa lạ biết bao.
Lụa sao?
Nàng muốn gì, ta đương nhiên sẽ cho nàng.
Trước khi đi, nàng hỏi ta bộ quần áo trên người do ai làm.
“Là do bạn đời của ta làm.”
Ta thấy nàng không nhớ ra điều gì, liền cụp mắt xuống, che giấu hơi nước trong mắt.
… Cũng tốt…
.
Con rắn kia thật ngu ngốc, dám để nàng ở một mình trong hang.
Ta ngày đêm che giấu hơi thở, lảng vảng gần nàng.
Cho đến đêm hôm đó, ta ngửi thấy mùi của Linh Cẩu thú nhân, đó là những thú nhân bị trục xuất vì phạm lỗi nặng, chúng đến đây làm gì!
Không được! Nàng không thể xảy ra chuyện!
Trong lúc đánh nhau, ta bị thú nhân lang thang mai phục trong bóng tối tập kích.
Cơn đau cũ tái phát, ta ngã xuống giữa dòng nước xiết, lại cảm thấy có chút an lòng, mừng rằng thân xác tàn tạ này, cuối cùng cũng có thể giúp nàng được chút gì.
Ta lại gặp được nàng rồi, Phù Nguyệt.
Xin nàng... đừng rời xa ta nữa...
Van cầu nàng...
.
Tại sao? Tại sao rõ ràng là cùng một người, mà lại khác biệt đến vậy?
Phù Nguyệt, ta nhìn không rõ nữa rồi, ta thật sự tìm được nàng rồi sao?
“Nàng nghĩ trong trường hợp nào, sẽ quên hết tất cả những chuyện đã từng trải qua?”
Ta đang hỏi nàng, mà cũng như đang tự hỏi chính mình.
Trong trường hợp nào, một người quay trở lại nhưng lại dường như chưa từng trở lại?
Ta không hiểu nổi.
.
Rất thích tên Xà thú kia sao? Tốt lắm, hắn đối xử với nàng không tệ.
Đừng buồn vì Xà thú, nàng biết ta không nỡ nhìn nàng khóc mà.
Ta sẽ nghĩ cách.
Để Xà thú vào bộ lạc.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
“Đúng, qua một thời gian, mọi người sẽ chấp nhận thôi.”
Ta để Xà thú tuần tra bộ lạc, thú nhân trong bộ lạc tuy có lời oán thán, nhưng sẽ không cãi lời ta.
Đây là bước đầu tiên, ta muốn bọn họ quen với sự tồn tại của Xà thú.
Bước thứ hai, chính là dùng cả bộ lạc làm tiền đặt cược, để bọn họ tiếp nhận Xà thú.
Ta đang đợi, đợi đám dã thú lưu lạc kia.
Ta cố ý để mình ở thế yếu, để đám dã thú lưu lạc xông vào bộ lạc, khi bọn họ tuyệt vọng, Xà thú sẽ trở thành tồn tại giống như Thú Sứ.
Còn về cái giá phải trả…
Ta bịt chặt cổ họng đang không ngừng chảy máu, có chút chật vật đi đến chỗ Vu y.
Để Hổ Khắc trở thành thủ lĩnh không phải vì hắn là dũng sĩ số một bộ lạc, mà là vì ta có thể nhận ra hắn thích Từ Ca. Để hắn làm thủ lĩnh, hắn có thể giúp đỡ Từ Ca hết mức sau khi ta chết.
Còn đêm mưa bão ngày Xà thú vào bộ lạc, ta đã làm một giao dịch với hắn.
Ta dạy hắn tất cả những gì ta biết, còn hắn, chính là để ta được nhìn nàng thêm vài lần trước khi chết.
.
“Hổ Ký, anh không sao chứ? Sắc mặt anh trông không tốt lắm… Có muốn đến chỗ Thuỵ Cách xem sao không?”
Ta sờ lên mặt, tay hơi run.
Ta không muốn nói với nàng ta sắp c.h.ế.t rồi, ta không nỡ để nàng đau lòng.
“Không sao, vài ngày nữa là khỏi.”
Chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa thôi?
Ta muốn được nhìn nàng thêm chút nữa.
.
Ta không dám ngủ.
Mặc vào cẩm bào Phù Nguyệt làm cho ta, run rẩy búi tóc cao, mãi đến khi mặt trời mọc, mới đứng dậy đi về phía nàng.
Mệt quá…
Rõ ràng rất ngắn, nhưng lại như rất dài…
“Xin lỗi, ta đến muộn.”
“Ta lát nữa sẽ đi, đến bộ lạc của bạn lữ.”
“Sẽ, hẹn gặp lại lần sau, nhất định sẽ.”
Một ngụm m.á.u trào lên cổ họng, ta vội vàng chào tạm biệt nàng, chạy về phía hang ổ.
Không đi nổi nữa rồi.
Không sao cả.
Vu y sẽ chôn xác ta dưới gốc cây.
Đến lúc đó, ta vẫn có thể bảo vệ nàng lần cuối.
Ta thấy Phù Nguyệt mặc hỷ phục đỏ ngày đầu gặp mặt, nàng trách ta c.h.ế.t khó xem như vậy.
Không khó xem đâu Phù Nguyệt.
Máu của ta, không dính lên cẩm bào.
Rất đẹp.
Đẹp lắm.
-Hết-
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");