(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đút cho Từ Ca ăn no thịt nướng, Xà Khí để lại cho Phượng Anh một ít thức ăn, số còn lại nuốt hết mới dập tắt đống lửa, quấn quanh Từ Ca mấy vòng, bảo vệ cô trong vòng cảnh giác xung quanh.
.
Mất mười mấy ngày, cuối cùng họ cũng về đến bộ lạc.
Trên đường thú nhân thân thiện chào hỏi họ, khiến Phượng Anh kinh ngạc thốt lên.
Mặc dù cậu ta vào mùa đông sẽ cùng tộc nhân di cư đến đại lục ấm áp hơn một chút, nhưng chỉ một mùa đông trôi qua, sao thú nhân có thể chung sống hòa bình với xà thú rồi?
“Đại Xà của tôi rất tốt, không phải là xà thú xấu xa như các người nói.”
Từ Ca thấy bộ dạng chưa trải sự đời của Phượng Anh, đắc ý vỗ vỗ Đại Xà, hếch mũi lên cao.
Khóe miệng Xà Khí cong lên một đường nhạt.
Từ Ca và Xà Khí tách ra rồi đi tới nhà Thu Nghiệp ở kế bên, chỉ là gõ cửa hồi lâu cũng không có ai trả lời.
Cầm loa biển trong tay, khó hiểu lẩm bẩm hai tiếng, dẫn theo Phượng Anh đi về phía nhà Thụy Cách.
Thụy Cách rất ít khi rời khỏi nhà trúc, gần như là tiếng gõ cửa vừa dứt, người bên trong đã mở cửa trúc ra.
“Từ Ca?”
Thụy Cách vội vàng mời Từ Ca vào nhà, bưng lên hai ly nước ấm, cười dịu dàng: “Còn tưởng em mùa đông tới mới quay lại.”
Từ Ca ngượng ngùng gãi đầu: “Hôm đó nổi hứng, liền cùng Đại Xà đi tới bờ biển. Anh ta tên Phượng Anh, là em và Đại Xà gặp trên đường, bị lạc mất tộc nhân.”
Thụy Cách cười nhẹ với thú nhân mini trên bàn: “Chào cậu, tôi là vu y của bộ lạc, tôi tên Thụy Cách, bị lạc mất tộc nhân sao? Vậy thì đúng là hơi khó giải quyết, tôi sẽ cho người đi thông báo cho thủ lĩnh ngay.”
Phượng Anh vừa nghe thấy vu y đã hóa thành hình người, thái độ cũng cung kính hơn không ít, nghe vậy trên mặt khó nén vẻ xấu hổ, ấp a ấp úng không nói nên lời.
“Hổ Khắc về từ khi nào vậy?”
Thụy Cách phái thú nhân đi mời thủ lĩnh, mím môi cười nói:
“Về được mấy ngày rồi, mang về không ít đồ, nghe nói em đi rồi còn có chút mất mát.”
Từ Ca lúng túng chuyển đề tài: “Em nhặt được mấy cái vỏ sò rất đẹp, định làm thành vòng tay, đến lúc đó cho chị và Thu Nghiệp mỗi người một cái.”
Thụy Cách vỗ tay: “Em gặp Thu Nghiệp rồi à? Cô ấy sinh được một bé giống cái, rất xinh đẹp.”
Từ Ca nghe vậy kích động không thôi: “Vẫn chưa, vừa rồi tới chỗ cô ấy không có ai, bé con tên là gì?”
Thụy Cách vừa mới lên tiếng, cửa trúc đã bị đập rầm rầm, dọa ba người trong nhà giật nảy mình.
Thụy Cách cũng không kịp trả lời, vội vàng ra mở cửa.
Là Hổ Khắc.
Hắn đứng ngoài cửa thở hổn hển, trong tay ôm đủ thứ đồ mới lạ, ánh mắt chuẩn xác khóa chặt lên người Từ Ca, lộ ra nụ cười hiền lành rạng rỡ.
“Từ Ca!”
Lúc này Xà Khí đang thay cỏ ngọt mí mắt giật liên hồi, cảm giác sau lưng truyền đến cảm giác mát lạnh mơ hồ.
“Hổ, Hổ Khắc.” Từ Ca giơ vuốt lên yếu ớt chào hỏi.
Hổ Khắc sải bước vào trong nhà, không cẩn thận quét mắt qua con chim thú trên bàn sửng sốt một chút, đôi tai lông xù trên đỉnh đầu run run: “Đây là chim nhỏ cậu nuôi à? Đáng yêu thật.”
Phượng Anh:......
Từ Ca:......
Thụy Cách:......
“Khụ, anh ta tên Phượng Anh, chính là thú nhân tộc Thái Phượng mà tôi nói với cậu, không phải chim nhỏ tôi nuôi.”
Từ Ca che miệng Phượng Anh, mở miệng giải thích.
“Thú nhân tộc Thái Phượng sao lại ở đây?” Hổ Khắc nghiêng đầu, trong mắt là vẻ mờ mịt thuần khiết.
Hổ Khắc nghe thấy tên Từ Ca liền một đường chạy như bay tới đây, để lại thú nhân còn chưa nói xong lời đang rối bời trong gió.
Phượng Anh:......
Từ Ca:......
Thụy Cách:......
Phượng Anh không nhịn được nữa, thoát khỏi Từ Ca phun ra một tràng.
May mà có Thụy Cách nhẫn nại giải thích lại một lần, Hổ Khắc lúc này mới chợt hiểu ra, nói một câu 'Tôi sẽ xử lý' rồi không để ý tới Phượng Anh đang mổ đầu hắn, đem đồ trong lòng lần lượt đặt trước mặt Từ Ca.
Bông vải, vải lụa, giấy, than chì......
Hổ Khắc khựng lại, hắn đã quá lâu không gặp cô, quả thật là quá xúc động, để không làm khó Từ Ca, đặc biệt giải thích:
“Trong bộ lạc mỗi người đều có, lúc đó em không ở đây nên giữ lại đến bây giờ.”
Từ Ca nhìn về phía Thụy Cách, sau khi Thụy Cách gật đầu mới thở phào nhẹ nhõm: “Cảm ơn anh Hổ Khắc, trước đây anh nói anh theo đuổi giống cái kia thế nào rồi?”
Hổ Khắc cười rất tự nhiên: “Sắp rồi, tin rằng không lâu nữa đâu.”
“Bé con của Thu Nghiệp anh gặp chưa?” Từ Ca chỉ nghĩ thôi đã có chút đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức chạy qua đó.
“Gặp rồi, rất đáng yêu,” Hổ Khắc xua tay đuổi Phượng Anh đi, sờ sờ cái đầu vừa được cứu, “Em và con rắn đó nếu có bé con, chắc chắn sẽ xinh đẹp giống em.”
Xà Khí tới đón Từ Ca vừa hay nghe được câu này, đuôi khẽ đung đưa.
Giống cái rất khó mang thai bé con, bé con của xà thú càng hiếm hơn, nhưng không trở ngại Xà Khí ảo tưởng: Bé con giống Từ Ca chắc chắn là bé con xinh đẹp thứ hai trên đại lục.
“Em lại thấy giống Đại Xà thì tốt hơn.”
Xà Khí dừng tay trước cửa.
“Đại Xà là người đẹp nhất em từng gặp, giống anh ấy mới tốt.”
Tai Xà Khí đỏ đến nhỏ máu, nhẹ nhàng gõ cửa trúc: “Từ Ca, ta tới đón em về nhà.”
Trong nhà yên tĩnh một lát, ngay sau đó là một tràng tiếng bước chân, Từ Ca mở cửa: “Vậy em về nhà trước đây Thụy Cách.”
Xà Khí nhận lấy đống đồ trong tay Từ Ca, gật đầu với người bên trong, cùng Từ Ca rời đi.
Hổ Khắc mãi đến khi không nhìn thấy bóng dáng họ nữa mới thu hồi tầm mắt, nhìn Phượng Anh lần nữa không còn vẻ ngây ngô lúc nãy: “Đợi hội chợ mùa hè qua đi ta sẽ đưa ngươi tới hải đảo Đại Dương.”
Phượng Anh cảm thán, hắn trở về sẽ nói với tộc nhân, giống đực trên đại lục đều biết biến sắc!
Hắn quyết định như vậy có ba nguyên nhân: Một là thân làm thủ lĩnh hắn phải đảm bảo trong thời gian hội chợ bộ lạc đủ an toàn. Hai là hắn vừa mới trở về, bất kể là hắn hay thú nhân đều không có nhiều tinh lực lập tức đi tới bộ lạc tiếp theo. Ba là vì bản thân...... Hắn không muốn rời đi nhanh như vậy, lại lo lắng mình ở đây lâu rồi sẽ không nỡ Từ Ca.
Đường tới hải đảo Đại Dương rất xa, không mất mấy tháng là không về được, hắn còn phải sắp xếp chuyện trong bộ lạc với vu y.
Nghĩ vậy hắn chào hỏi Thụy Cách, hai người vùi đầu nói gì đó.
Một lúc sau, Hổ Khắc dẫn theo Phượng Anh cáo biệt với Thụy Cách, rời khỏi nhà trúc.
“Từ Ca!”......
Từ xa xa truyền đến âm thanh mơ hồ, giống như giọng của Thu Nghiệp, Từ Ca không chắc chắn lắm, ngó nghiêng xung quanh.
Trước cửa nhà cô, Thu Nghiệp ngược sáng vẫy tay với cô, mà sau lưng Thu Nghiệp đứng hai bạn lữ, trong đó có một người đang dùng một cánh tay còn lại ôm một đống da thú phồng lên.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Khóe môi Từ Ca từ từ cong lên, dần dần nhuộm lên gò má, buông tay Đại Xà ra chạy tới ôm Thu Nghiệp một cái, sau đó kích động sáp tới trước mặt Báo Hâm nhìn bé con.
Thu Nghiệp xoa xoa mũi, ôm vai Từ Ca: “Đáng yêu đúng không, con bé tên Đông Tuyết, là con của Lang Vưu...... Bởi vì mang thai vào mùa đông, ngày sinh tuyết vẫn chưa tan hết, nên lấy cái tên này.”
“Không tệ không tệ, rất dễ nghe.” Từ Ca vội vàng giơ ngón tay cái, mắt không nỡ rời khỏi người bé con.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");