Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 43: SAO BĂNG




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thế là cú mèo cảm nhận được vật thể lạ mở mắt ra liền nhìn thấy ba sinh vật, sợ đến mức vội vàng vỗ cánh bay đi, còn không quên lễ phép hỏi thăm người nhà của họ.

Từ Ca rụt tay lại, nhảy từ trên tay Xà Khí xuống, hái một bông hoa dại nhảy nhót dạo chơi trong rừng. Trên người cô, dường như chưa bao giờ có hai chữ buồn phiền.

Xà Khí đi theo sau cô, trên đầu đậu con vẹt vô tư kia.

Phượng Anh liên tục mấy lần thử thách sự kiên nhẫn của Xà Khí, sau khi xác định chỉ cần không đến gần giống cái, con xà thú này cũng sẽ không làm gì cậu ta, cậu ta cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi đôi cánh đã bay mấy ngày, dừng lại trên một mô đất.

Còn Xà Khí, hắn đối với con chim thú có hay không cũng không quan trọng, yếu ớt không lọt vào mắt hắn. Ánh mắt từ đầu đến cuối đều đuổi theo bóng người vui vẻ phía trước.

.

Cô đang cúi xuống sông uống nước, Xà Khí ngẩng đầu lên khỏi mặt nước, bơi đến bên cạnh Từ Ca đột nhiên quấn lấy cô.

“Sao vậy Đại Xà?”

“Có thú nhân.”

Đây không phải là lãnh địa của hắn, bây giờ đã là mùa xuân, thú nhân sẽ không trốn chui trốn nhủi như mấy tuần trước.

Dọc đường hắn đã ngửi thấy mùi của rất nhiều chủng tộc, có điều thú nhân đến gần họ như này rất hiếm gặp, trừ phi là gần đây có giống cái mang thai, mới phải đến xua đuổi hắn.

Quả nhiên, hai con nhện độc khổng lồ treo trên thân cây.

“Cút ra ngoài!”

Từ Ca không ngờ còn có thú nhân đáng sợ như vậy, run rẩy dán sát vào Xà Khí.

Xà Khí vốn không muốn để ý đến chúng, nhưng chúng lại dọa Từ Ca sợ, điều này khiến hắn sa sầm mặt, ánh mắt bùng lên lửa giận.

Nhện độc không có ý định rút lui, bình thường chỉ cần thú lưu lạc không dừng lại quá lâu trên địa bàn của chúng, chúng cũng sẽ không để ý.

Nhưng hôm nay không giống ngày thường, giống cái của chúng đang mang thai con non, dù phải đồng quy vu tận với xà thú, cũng không thể để xung quanh giống cái có bất kỳ nguy hiểm nào.

“Đại Xà, chúng ta đi thôi.” Từ Ca kéo kéo Xà Khí, loại nhện này phần lớn có độc, trước mắt chúng chưa ra tay, vậy thì họ đi trước đi, dù sao họ vốn dĩ phải đi.

“Đâu phải không đánh lại chúng.”

Vẹt trời sinh hiếu chiến, thấy có người khiêu khích, lông của cậu ta đều dựng đứng cả lên.

Xà Khí không nói gì, nhưng rõ ràng là đồng ý với lời của Phượng Anh, tình huống này hắn sớm đã không biết gặp qua bao nhiêu lần rồi.

“Nhưng em sợ anh bị thương......” Từ Ca cúi đầu lẩm bẩm.

Ngọn lửa của Xà Khí lập tức dập tắt, ôm Từ Ca rời đi.

“Ê ê ê? Đợi tôi với!” Phượng Anh vỗ cánh đuổi theo, họ tuy hiếu chiến, nhưng đối mặt với một số chủng tộc to lớn vẫn không có tỷ lệ thắng.

Đáng tiếc trên đường đi không bình yên như lúc đến, có lần xua đuổi đầu tiên sẽ có lần thứ hai.

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

“Gần đây có giống cái mang thai, con non mang thai vào mùa đông rất dễ c.h.ế.t non, thú nhân sẽ cảnh giác hơn bình thường.”

Xà Khí cố gắng xoa dịu cái nhíu mày của Từ Ca, biết Từ Ca là đau lòng cho hắn mới giải thích từng chút một.

Từ Ca bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời nhớ lại mấy tuần trước khi mình sờ bụng Thu Diệp, bạn đời của cô ấy cũng có vẻ mặt khẩn trương như vậy.

Nhưng Xà Khí sẽ không mù quáng nhượng bộ, thú lưu lạc chỉ bị xua đuổi một lần, các chủng tộc hoặc bộ lạc xung quanh sẽ tùy cơ ứng biến, ngửi thấy mùi của giống cái trong không khí, hắn tìm một con đường không có giống cái.

“Cút ra ngoài xàthú!”

“Này, ở đó có giống cái.”

“Để giống cái lại.”

Khi mấy con tê giác thốt ra câu này, Xà Khí đặt Từ Ca xuống, không khách sáo xông lên.

Phượng Anh dựa hơi Đại Xà, bay theo bên cạnh Xà Khí mổ tê giác thú.

Tê giác thú cũng không ngờ rằng, xà thú dọc đường bị xua đuổi vừa rồi còn có vẻ dễ bắt nạt, vậy mà quay đầu tấn công chúng.

Người đất cũng có ba phần tính khí, huống chi chúng còn dám dòm ngó Từ Ca!

Xà Khí sa sầm mặt cũng không nương tay, ra tay tàn nhẫn, cảnh tượng vô cùng m.á.u me bạo lực, Từ Ca đã quen với sinh tồn tự nhiên ở một bên cổ vũ.

Rất nhanh, tê giác đầy thương tích chỉ có thể thất bại rời đi.

Từ Ca kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, xác định trên người Xà Khí chỉ có chút vết thương ngoài da mới yên tâm.

Cô hôn Xà Khí một cái rồi giơ ngón tay cái.

Xà Khí để Phượng Anh trông chừng Từ Ca, có nguy hiểm thì gọi hắn, bản thân hắn đi săn mồi.

Từ Ca dựng xong chỗ ở tạm thời, bẻ ngón tay tính ngày.

Lần trước kinh nguyệt là khi nào? Một, hai, ba, bốn, năm...... không còn mấy ngày nữa rồi.

Trời tối, Xà Khí mang theo con mồi trở về.

Từ Ca xoa xoa bụng nhỏ của mình, trực tiếp nằm bẹp trên bãi cỏ.

Trên bầu trời đêm là vô số vì sao, hai vầng trăng treo cao, một trắng một tím hòa quyện màu sắc, trong màn đêm lướt qua vệt trắng thoáng chốc.

“Chết tiệt!”

Từ Ca bật dậy như cá chép, vỗ liên tiếp mấy cái vào đầu rắn:

“Trời ơi! Sao băng!”

Xà Khí bị vỗ choáng váng, ngẩng đầu rắn nhìn lên bầu trời, sông ngân hà đầy sao lấp lánh, khiến hắn thất thần. Hóa ra đã đến ngày mưa sao băng rồi sao, năm nay trôi qua nhanh hơn mọi năm.

Ngày càng nhiều sao băng lướt qua bầu trời, chiếu sáng màn đêm, mà khuôn mặt dưới ánh sao mang theo nụ cười còn rực rỡ hơn cả sao băng: “Truyền thuyết kể rằng sao băng sẽ thực hiện nguyện vọng của con người, anh mau nhắm mắt lại, thầm niệm điều mình mong muốn......”

Từ Ca dừng một chút, quay đầu nhìn Xà Khí, chớp chớp mắt nói: “Bởi vì sao băng sẽ mang nguyện vọng của anh đến chỗ thú thần, cho nên mau ước đi!”

Nói xong, Từ Ca chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt hướng về phía sao băng.

Chỉ cần là Từ Ca nói, hắn đều tin tưởng không nghi ngờ, dù là lần đầu tiên nghe thấy truyền thuyết như vậy, hắn cũng nhắm mắt ước nguyện.

Phượng Anh trên bãi cỏ gãi gãi móng vuốt, không phải mỗi năm đều có một lần mưa sao băng sao? Sao cậu ta chưa từng nghe qua truyền thuyết này?

Này này này! Xà thú kia anh đang làm gì? Anh sẽ không tin đấy chứ! Anh sẽ không tin đấy chứ?

'Phù hộ cha mẹ khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi, phù hộ em gái học hành thành đạt kiếm được nhiều tiền, phù hộ bạn bè của con bình an vui vẻ mọi sự như ý, phù hộ Đại Xà mỗi ngày đều hạnh phúc hơn ngày hôm trước, phù hộ con có thể mở khóa các món ngon trên thế giới này, phù hộ...... Đúng rồi, con tên Từ Ca, hiện đang sống ở nhà thứ hai dãy thứ bảy tính từ cổng chính của bộ lạc An Sơn, cha mẹ con ở một nơi gọi là ** tỉnh ** thành phố của Trung Quốc trên Trái Đất......'

Xà Khí mở mắt ra Từ Ca vẫn còn nhắm mắt, mày lúc giãn ra lúc nhíu lại, dường như có vô số nguyện vọng không thể ước hết.

Xà Khí: ... Thật đáng yêu…

Phượng Anh do dự một lúc lâu, cắn răng nhắm mắt lén lút ước một điều ước, rồi giả vờ như không có chuyện gì xảy ra đá đá bãi cỏ.

Từ Ca mở mắt ra, liền thấy hai đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô, 'vù' một tiếng, một luồng nhiệt trào lên gò má hồng hào:

“Đối với lời nói với thú thần đương nhiên phải nghiêm túc đối đãi, em vừa rồi là đang suy nghĩ kỹ càng chọn một nguyện vọng thích hợp, không có ước rất nhiều đâu.”

Xà Khí vỗ một cái vào con vẹt bất tín Phượng Anh, vẻ mặt khâm phục: “Vẫn là Từ Ca suy nghĩ chu đáo.”

Từ Ca cười gượng hai tiếng, khiêm tốn nói: “Đâu có, đâu có.”

Phượng Anh tức giận đến mức từ trên đất bò dậy, chửi bới rời xa họ, cậu ta coi như hiểu vì sao mọi người ghét xà thú rồi, ngu ngốc!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.