Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 41: KHÓ CHỊU NHƯNG VẪN CỐ GIẤU




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xà Khí chỉ cảm thấy sợi cỏ này đẹp vô cùng, hễ có thời gian rảnh liền sờ không ngừng, thỉnh thoảng còn có thể ngây ngốc cười thành tiếng.

Ăn được quả trứng chim đã thèm từ lâu, nhất thời không khống chế được liền ăn no, Từ Ca nằm trong lòng Đại Xà nhắm mắt nghỉ ngơi. Bụng được Đại Xà nhẹ nhàng xoa bóp, thoải mái đến mức cô có chút buồn ngủ.

Đợi bọn họ ăn no uống say xong, con vẹt mới dám bay từ trên cành cây xuống, ăn thịt lợn rừng còn thừa của bọn họ.

Xà Khí liếc mắt cũng không nói gì, bây giờ không có gì quan trọng hơn việc làm cho Từ Ca thoải mái, cảnh cáo con vẹt không được phát ra tiếng, tiếp tục nhẹ nhàng xoa bụng cho Từ Ca.

Dần dần đợi Từ Ca ngủ say, Xà Khí cũng dừng tay, ôm Từ Ca lên cây, cố định thân thể cùng Từ Ca đi vào giấc ngủ.

Con vẹt bĩu môi, ăn no uống say xong thức thời rời đi.

Từ Ca tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, Xà Khí vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, hắn ngủ rất an ổn, giống như công chúa ngủ trong rừng trong truyện cổ tích, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở ngắm nhìn.

Cô chỉ cong cong ngón tay, Xà Khí liền chậm rãi mở mắt.

"Còn muốn ngủ nữa không?"

Lòng bàn tay mát lạnh vuốt ve gò má cô, Từ Ca lắc đầu: "Ngủ nữa tối sẽ không ngủ được."

Đuôi rắn uốn lượn giữa các cành cây, phát ra âm thanh như chổi quét qua mặt đất, ánh mắt Từ Ca từ trên không trung đến rừng cây, hai chân cũng giẫm lên bãi cỏ.

Từ Ca vặn vẹo thắt lưng giảm bớt sự mệt mỏi vì duy trì một tư thế quá lâu, xúc cảm mềm mại trong tay khiến cô mơ hồ cảm thấy không ổn. Cô máy móc cúi đầu, sờ sờ bụng rồi lại sờ cánh tay, nhất thời sụp đổ kêu to.

Xà Khí bị giật mình, quỳ trên mặt đất nắm lấy chân Từ Ca nhấc lên, xem xong chân này lại xem chân kia, không bị thương, mặt đất cũng không có vết bẩn, cũng không ngửi thấy mùi m.á.u tanh.

Gắn ngẩng đầu lên, trên mặt vì cảm xúc d.a.o động mà hiện lên một vệt hồng nhạt, toát ra một tầng mồ hôi mỏng: "Sao vậy? Đau ở đâu?"

"Em… Em béo lên rồi."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Từ Ca nước mắt lưng tròng, béo lên không chỉ một chút. Cuộc sống sung sướng quá, cô vốn cũng muốn khống chế, chỉ là ở đây không có cân, cô liền nghĩ chỉ cần mình có thể dùng một tay nắm được cổ tay là có thể chấp nhận.

Sau đó biến thành Đại Xà có thể nắm được cổ tay cô là cô có thể chấp nhận, hôm nay nhìn thấy cái bụng nhỏ nhô ra, cô không thể không đối mặt với sự thật.

Thật sự béo lên một chút rồi!

Đại Xà nhéo nhéo thịt của Từ Ca, khác với sự bi thương của Từ Ca, trên mặt Đại Xà là niềm vui không thể che giấu, hắn nuôi bạn đời rất khỏe mạnh.

Từ Ca tức đến không nói nên lời, nhìn khuôn mặt kia của Đại Xà càng nhìn càng không thấy vừa mắt, một quyền đánh vào bụng Đại Xà quay đầu bỏ đi.

Đại Xà khó hiểu sờ sờ cơ bụng của mình, đối với thú nhân có sức phòng ngự cực mạnh mà nói, một quyền tức giận có lực sát thương 70% đối với con người của Từ Ca, trên người Đại Xà giống như gãi ngứa vậy.

Đại Xà đi theo Từ Ca dường như đã tăng tốc độ lên một chút, muốn nắm lấy tay Từ Ca, lại bị linh hoạt tránh né, nhất thời sửng sốt đứng ngây tại chỗ.

Từ Ca đã bật max tốc độ cùng max linh hoạt vô cùng khó hiểu, Đại Xà ăn nhiều hơn cô, cả ngày đều ở cùng cô, tại sao dáng người không thay đổi! Là do săn bắt sao!

Từ Ca dừng bước, tức giận nhìn đông nhìn tây, sau đó cởi áo da thú ra bắt đầu tập thể dục.

"Từ Ca?" Đại Xà ngửi thấy cảm xúc d.a.o động trên người Từ Ca, đi đến bên cạnh Từ Ca run rẩy.

Từ Ca tập xong một bài thể dục, lại bắt đầu nhảy aerobic:

"Câm miệng, cản em giảm cân là c.h.ế.t chắc."

Nhảy xong cả bài, Từ Ca mồ hôi nhễ nhại, dính vào quần áo khó chịu, nhưng cô đã không còn sức nữa rồi, thở hổn hển nằm trên mặt đất không muốn cử động.

Đại Xà đau lòng muốn chết, xoa chân đ.ấ.m lưng cho Từ Ca.

"Béo lên sẽ xấu đi." Từ Ca nước mắt lưng tròng nhìn Đại Xà.

Xà Khí vụng về ôm lấy Từ Ca an ủi: "Từ Ca là giống cái đẹp nhất mà ta từng thấy, béo lên chỉ có thể càng đẹp hơn."

"Ý anh là nếu em không đẹp, anh sẽ không để em làm bạn đời của anh phải không?" Từ Ca tâm trạng đã tốt hơn nhiều, miệng lại giả vờ bất mãn.

Xà Khí không biết đây gọi là làm nũng, còn đang luống cuống giải thích.

"Đùa anh thôi," Từ Ca nghe đủ rồi, cười hì hì, "Đại Xà, tìm một con sông, em muốn tắm rửa."

Từ Ca cười, Xà Khí yên tâm không ít, làm nũng cọ cọ vài cái, tìm kiếm xung quanh nguồn nước.

Con sông dùng để rửa sạch con mồi trước đây nước chảy xiết không thích hợp để tắm. Hắn ôm Từ Ca đi về phía tây, lưỡi rắn thỉnh thoảng thè ra khỏi miệng, thu hút sự chú ý của Từ Ca.

Đi một đoạn đường, tìm thấy một con suối nhỏ cạn, Từ Ca không thể chờ đợi được nữa xuống rửa sạch cơ thể.

Lần này Xà Khí không xuống, nước suối quá cạn, không ngập nổi nửa người hắn, liền cuộn tròn bên bờ suối bảo vệ Từ Ca.

Tắm rửa xong, tiếp tục lên đường, Từ Ca ngồi trên vai Đại Xà lắc lư ca hát.

Cô tuy rằng có một giọng hát hay, nhưng tiếc là hát lạc điệu, may mà Đại Xà không hiểu âm nhạc, đổi lại là bạn bè của cô đã sớm cầu xin cô đừng hát nữa rồi.

"Đại Xà!" Cô ngồi cao nhìn cũng xa, nhìn thấy phía xa một mảng vàng óng, lập tức hưng phấn chỉ về phía đó, "Đến bên kia xem xem."

"Được." Xà Khí đỡ Từ Ca, uốn éo thân mình bơi về phía chỉ.

Càng đến gần biển hoa kia, trong mắt Từ Ca càng vui vẻ.

"Tốt quá! Là hoa cải dầu!"

Ánh sáng ấm áp bao phủ biển hoa cải dầu này, gió nhẹ thổi qua, sóng vàng mang theo hương thơm nồng đậm độc đáo.

Xuy uyển dã phong đào diệp bích, áp huề xuân lộ thái hoa hoàng (Gió nội thổi cành đào xanh biếc, sương xuân đọng cánh cải vàng ươm)

Từ Ca từ trên người Xà Khí xuống, đưa tay phủ lên bông hoa cải dầu còn chưa nở, trong đầu lóe qua các cách nấu ăn với hoa cải dầu.

Xà Khí hắt hơi một cái, xoa xoa mũi, mùi ở đây quá nồng, khiến khứu giác của hắn trở nên kém nhạy bén, cơ thể cũng không khỏi căng cứng cảnh giác đề phòng xung quanh.

"Cái này gọi là hoa cải dầu, nó không chỉ có thể ăn, còn có thể ép dầu, toàn thân đều là bảo vật đấy!"

Từ Ca chú ý đến Đại Xà không ổn, lo lắng ôm lấy mặt hắn,

"Khó chịu sao?"

"Không..."

Cô dùng bụng ngón tay chặn miệng Đại Xà vừa định há ra, đôi mắt long lanh chớp chớp: “Em biết rồi, đi theo em.”

Xà Khí ngơ ngác nhìn Từ Ca, đờ đẫn đi theo cô.

Cho đến khi cách ruộng hoa cải dầu một khoảng, Từ Ca mới buông tay: “Được rồi, anh ở đây ngoan ngoãn đợi, em đi hái ít hoa cải dầu.”

Vừa đi được hai bước, Từ Ca dừng lại, nhìn quanh một lúc, mắt sáng lên khi thấy thứ gì đó.

Ba bước thành hai bước đi tới, vác một cành cây thô to đến trước mặt Xà Khí: “Nè, cầm lấy chơi đi.”

Xà Khí bật cười, rất nể mặt mà quấn lấy cành cây: “Về sớm nhé.”

“Biết rồi.” Nụ cười treo trên mặt Từ Ca, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, thưởng cho nó bằng cách vuốt ve đuôi Xà Khí, rồi chạy về phía ruộng hoa.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.