Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 39: BỊ SỐT, ĐẠI XÀ EM MUỐN HÔN ANH




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Ca nhất thời trợn to mắt, chỉ vì một cơn cảm mạo phát sốt, tuần trăng mật của cô cứ thế kết thúc sao? Cô không cho phép!

 

"Về hang động, em không sao!"

 

Tốc độ của Xà Khí không những không giảm mà còn tăng lên, khiến Từ Ca càng đau đầu hơn: "Dừng lại, đau quá."

 

Câu này rất có tác dụng với Đại Xà, hắn cứng đờ đứng yên tại chỗ không dám nhúc nhích.

 

Từ Ca dựa vào n.g.ự.c Đại Xà đau đớn rên rỉ, giọng nói vì ốm yếu mà trở nên mềm nhũn: "Về hang động, gió thổi đau đầu quá, đi hái cho em ít quả gai được không?"

 

Đại Xà hết cách, đành phải quay về hang động trước, đảm bảo da thú đắp kín người Từ Ca, mới ra ngoài hái quả gai.

 

Từ Ca đau đớn xoa xoa giữa mày, quả nhiên cô nên nghe lời Đại Xà, tối qua không nên xuống biển, bây giờ đúng là tự làm tự chịu rồi.

 

Cảm lạnh phát sốt không phải chuyện gì to tát, nhưng đau đớn là không tránh khỏi, lát nữa bảo Đại Xà nấu chút canh gừng đuổi hàn.

 

Xà Khí rất nhanh đã trở về, đối xử với cô như với ấu tể mới sinh, cắt quả gai thành từng miếng nhỏ vừa miệng đút cho cô ăn.

 

Trái cây đầu xuân chẳng có quả nào ngon, Từ Ca chua đến thè lưỡi, giây tiếp theo vị mật ong ngọt ngào làm dịu vị chua.

 

Từ Ca thèm thuồng nhìn mật ong trong tay Đại Xà: "Muốn nữa~."

 

Xà Khí lại đút cho Từ Ca một muỗng, đợi Từ Ca không muốn ăn nữa, hắn mới đặt bát đũa xuống đi nấu nước.

 

Hai má Từ Ca nóng bừng lên một màu đỏ ửng không tự nhiên, sờ thấy Đại Xà liền dán vào vảy rắn mát lạnh không muốn buông tay.

 

"Đại Xà, đợi em khỏi bệnh, em muốn đi câu cá."

 

Đại Xà lau mồ hôi trên trán Từ Ca, nghe vậy nhíu mày: "Trước tiên về bộ lạc tìm vu y, hôm khác sẽ đưa em đến bờ biển."

 

"Không muốn," Từ Ca phồng má, "Em chỉ phát sốt thôi, ngủ một giấc là khỏi."

 

Đại Xà không hiểu phát sốt là gì, hắn chỉ biết tiểu giống cái mắc bệnh mùa đông, nhất định phải đi tìm vu y.

 

"Anh không tin em?" Từ Ca hung dữ trừng mắt nhìn Đại Xà, một câu khiến hắn phải đầu hàng.

 

Từ Ca bị bệnh, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi dưới sự giám sát của Đại Xà, không đi đâu được.

 

Xà Khí chặt một khúc cây chuyển vào trong hang, làm các loại bàn cờ đồ chơi cho cô giải khuây.

 

Từ Ca nói khỏi bệnh muốn câu cá, hắn liền để Từ Ca vẽ bản nháp, chuyên tâm điêu khắc khúc gỗ trong tay. Xà Khí làm việc tỉ mỉ không chê vào đâu được, một chiếc cần câu được làm giống hệt như trong tranh của Từ Ca.

 

"Khó chịu..."

 

Từ Ca uống xong canh gừng có chút buồn ngủ, một tay cầm cần câu, một tay ôm đuôi rắn, nửa nhắm mắt lẩm bẩm.

 

Trong mơ hồ nhìn thấy Đại Xà bận rộn vì mình, càng thêm an tâm, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.

 

Lần nữa tỉnh lại, cơn sốt đã hạ, trên người toàn là mồ hôi lạnh, khiến cô không nhịn được rùng mình.

Đại Xà vẫn luôn ở bên cạnh cô, trong nháy mắt cô mở mắt ra, trên mặt hắn là niềm vui sướng không giấu được.

 

Từ Ca trong lòng ngọt ngào như ăn mật, vừa cười vừa nói: "Thấy chưa, em đã bảo ngủ một giấc là hạ sốt mà."

 

Xà Khí thở dài, bưng canh gừng đưa đến bên miệng Từ Ca: "Lần sau sau khi trời tối không được xuống biển nữa."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

 

"Được được được." Từ Ca lúc này nào dám phản bác, lập tức giơ hai tay đồng ý.

 

Canh gừng rất nóng, phía trên còn bốc hơi nóng, lửa trong nồi vẫn đang cháy, Xà Khí không biết cô lúc nào tỉnh, nên vẫn luôn nấu ở đó.

 

Từ Ca uống xong một bát, toàn thân ấm áp thoải mái hơn nhiều.

 

Đại Xà đặt bát sang một bên, trước tiên thay Từ Ca lau mồ hôi, mới bắt đầu thu dọn tàn cuộc trên đất.

 

Mặc dù rất muốn ra ngoài chơi, nhưng vừa mới hạ sốt toàn thân vẫn không có sức lực, hiếm khi buồn bực nằm trên giường chơi cờ cá ngựa với Đại Xà.

Ngày hôm sau trời xanh mây trắng, thế gian yên bình mà tốt đẹp, giống hệt như cô!

 

Từ Ca ngồi trên chiếc ghế dài mới được Đại Xà đánh bóng, khóe miệng nhếch lên, móc miếng thịt vào lưỡi câu.

 

Theo một đường vòng cung hoàn mỹ, mặt nước gợn sóng, Từ Ca vắt chéo chân ngồi câu cá trên hòn đảo nhỏ nhô lên giữa biển.

 

Lúc này Xà Khí mang theo chiếc ô che nắng mà Từ Ca hay nhắc tới, từ mặt nước nhô đầu lên, nhe răng cười với người trên bờ.

 

Từ Ca nhìn thấy Xà Khí, lập tức cố định cần câu, đứng dậy chạy đến bờ, tháo chiếc ô che nắng trên lưng Xà Khí xuống, ôm hắn một cái thật to: "Vất vả rồi Đại Xà."

 

Xà Khí vui vẻ đi theo sau Từ Ca, đuôi vung vẩy hoạt bát thể hiện tâm trạng tốt của hắn.

 

Cô cắm chiếc ô che nắng bên cạnh ghế dài, tấm ô xòe ra che đi mảng lớn ánh nắng chói chang.

 

Cô đến đây lâu như vậy, da đã đen đi mấy tông, đau lòng c.h.ế.t cô rồi, phải cẩn thận với tia tử ngoại mới được.

 

Từ Ca xoa xoa tay vui vẻ nói: "Chúng ta thi xem ai câu được nhiều hơn." Cô thường xuyên xem bố câu cá, chắc chắn có thể thắng ngay từ vạch xuất phát.

 

"Được." Xà Khí vung vẩy cần câu, học theo Từ Ca ném lưỡi câu xuống biển.

 

"Đã là thi đấu, vậy phải dựa vào bản thân, chúng ta không thể giúp đỡ đối phương."

 

Xà Khí nghiêng đầu, cười như không cười đồng ý.

 

Một người một rắn cầm cần câu, yên lặng hưởng thụ sự yên tĩnh lúc này.

 

Một lúc lâu sau, cần câu bị một lực kéo xuống, Từ Ca sáng mắt, đứng dậy dùng sức kéo lên.

 

Lực đạo đó vừa mạnh vừa cố chấp, Từ Ca dùng hết sức b.ú sữa mẹ cũng không kéo lên được. Mắt thấy sắp không còn sức, Từ Ca không để ý đến lời vừa nói với Đại Xà không lâu, vội vàng mở miệng cầu cứu.

Một đôi tay rắn chắc ôm lấy cô, cùng với lực đạo không thể từ chối, một con cá lớn khoảng mười cân bị kéo lên khỏi mặt nước.

"Đây là lần đầu tiên em câu được cá!"

Từ Ca tay chân múa may ôm lấy con cá lớn, khóe miệng cười đến không khép lại được, hận không thể cho cả thế giới biết.

Xà Khí cũng đầy vẻ kinh hỉ, ở bên cạnh vỗ tay liên tục khen ngợi, nhìn Từ Ca cười cong cả lông mày.

"Có phải em là người giỏi nhất không!"

"Từ Ca là người giỏi nhất."

Âm thanh hàm chứa ý cười phát ra trầm thấp mà cưng chiều, còn dịu dàng hơn cả gió biển, nhịp tim đập rõ ràng trong lồng n.g.ự.c khiến Từ Ca lầm tưởng nó muốn phá cửa xông ra.

... Đột nhiên…

"Đại Xà, em muốn hôn anh."

Lời còn chưa dứt, Từ Ca đã nhón chân hôn lên Đại Xà còn chưa kịp phản ứng.

Nụ hôn đó rất nhẹ rất ngắn, giống như gió xuân, như lá rụng mùa thu, làm gợn lên từng tầng gợn sóng.

"Đang làm gì vậy?"

Từ Ca khổ não đem con cá lớn, gắng sức nhét vào trong thùng, nhặt một hòn đá đậy lên, phủi phủi bụi trên tay liền thấy Đại Xà đang lăn lộn trên bãi cỏ.

Xà Khí lấy lại tinh thần mới nhận ra mình đang làm gì, thân thể cứng đờ, ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, ánh mắt thẹn thùng: "Đang vui vẻ."

Từ Ca cười đến không ngậm được miệng, một tay ôm lấy đầu Đại Xà, hôn liên tiếp mấy cái: "Đại Xà anh đáng yêu quá!"

Xà Khí bị hôn đến choáng váng, ngây ngốc nhìn Từ Ca cười ngốc.

"Không thể nhìn nổi! Không thể nhìn nổi!"

Trên không trung truyền đến âm thanh thiếu đòn phá vỡ bầu không khí ngọt ngào này, là con vẹt thú nhân lúc trước.

Có người ngoài Từ Ca cũng ngại ngùng thân mật, buông tay chống nạnh giả vờ bình tĩnh hỏi con vẹt: "Ngươi đến đây làm gì? Không đi tìm tộc nhân sao?"

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.