Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 35: EM MUỐN ANH TRỞ THÀNH CON RẮN HẠNH PHÚC NHẤT




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Xà Khí thấy Từ Ca ngáp một cái, liền ôm Từ Ca vào lòng đắp chăn: "Buồn ngủ thì ngủ đi."

Từ Ca gối đầu lên cánh tay Xà Khí, bĩu môi: "Sao mà ngủ được, bây giờ em rất tỉnh táo."

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

 

Xà Khí dùng tay kia che mắt Từ Ca: "Nhắm mắt lại là ngủ được, không ngủ mai không dậy nổi đâu."

Trước mắt Từ Ca tối đen, khẽ lẩm bẩm: "Nhắm mắt lại là ngủ được? Nói dễ nghe ghê..."

 

Chưa đến một phút, bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đặn, Xà Khí cưng chiều cười khẽ, đúng là rất dễ dàng.

 

Trời vừa tờ mờ sáng, Từ Ca ngồi trên vai Xà Khí, hai người lặng lẽ rời khỏi bộ lạc. Rừng rậm vào mùa xuân tràn đầy sức sống, trên mặt đất còn sót lại chút tuyết mỏng, mầm non đã nhú lên khỏi mặt đất.

 

Từ Ca cầm quả xanh nhỏ Xà Khí hái cho, cắn một miếng, môi liền bị nước quả làm ướt.

Quả xanh chua chát, kích thích khoang miệng không ngừng tiết nước bọt, Từ Ca hít một hơi, nhăn mặt hòa hoãn: "Chua quá."

 

Xà Khí nhận lấy quả trong tay Từ Ca, ăn hai miếng: "Trái cây mấy ngày này đều như vậy, đợi đến mùa hè trái cây sẽ ngọt."

Từ Ca cúi đầu quan sát biểu cảm trên mặt Xà Khí, dùng ngón tay chọc chọc má hắn: "Có rảnh thử thách mặt không biến sắc ăn chanh xem."

 

"Chanh?" Xà Khí ngẩng đầu nhìn vào mắt Từ Ca, trong mắt lộ ra vẻ mờ mịt.

Từ Ca xoa đầu Xà Khí, giải thích cho hắn: "Một loại quả màu vàng, khi chín rất chua, chua hơn quả xanh này gấp mấy lần."

 

Xà Khí gật đầu ra vẻ hiểu: "Được."

"Được cái gì mà được?"

Từ Ca bật cười, khẽ gõ đầu Xà Khí, "Em đùa thôi, loại quả đó phải pha trà uống, anh không được ăn trực tiếp."

 

"Đều nghe em."

Trong mắt Xà Khí tràn đầy ý cười, tâm trạng vui vẻ bò qua bụi cây. Từ Ca cong môi, phóng tầm mắt ra xa.

Sóc vào mùa này di chuyển thoăn thoắt trên cành cây, còn có hai ba con tha quả chạy qua bên cạnh bọn họ.

 

Chuồn chuồn bay thấp đến gần, khiến Từ Ca có chút sợ hãi nắm lấy tóc Đại Xà, may mà mỗi lần sắp chạm vào cô đều bị Xà Khí đuổi đi. Mặt trời lên cao, ánh nắng xuyên qua từng kẽ lá, kèm theo tiếng chim hót líu lo.

 

Từ Ca thần bí đưa nắm tay đến trước mặt Xà Khí, dưới ánh mắt tò mò của hắn mở tay ra, trong lòng bàn tay là ngôi sao gấp bằng cỏ dại, trên mặt cô lộ ra lúm đồng tiền đáng yêu:

"Biết đây là gì không?"

 

"Là gì?" Xà Khí đưa hai tay ra nhận lấy ngôi sao.

"Là ngôi sao," Từ Ca lắc đầu,

"Ở chỗ em, ngôi sao đại diện cho lời chúc phúc và hy vọng, ngôi sao gấp được gọi là sao may mắn. Đại Xà, em sẽ gấp thật nhiều ngôi sao cho anh, để anh trở thành con rắn hạnh phúc nhất."

 

Xà Khí nắm tay lại, ngôi sao trong lòng bàn tay được nắm chặt, khóe miệng nở nụ cười ngây ngô, mang theo Từ Ca xoay vòng: "Ta đã là con rắn hạnh phúc nhất rồi."

 

Từ Ca ngồi trên vai Xà Khí, cảnh sắc trước mắt không ngừng thay đổi, cơn gió nhẹ thổi qua ngọn tóc, tiếng cười lanh lảnh của cô truyền đi xa. Đi từ ban ngày đến tối, đêm đầu xuân vẫn mang theo cái lạnh thấu xương.

 

Tối nay ngủ trên cây, Từ Ca rất phấn khích, dùng lá rụng trải phẳng chỗ cành cây phân nhánh. Cái cây này rất lớn, vừa vặn trải phẳng xong đủ cho Từ Ca một người ngủ, nằm thẳng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao.

 

Xà Khí quấn trên cây, dùng thân rắn vây thành một vòng, đề phòng Từ Ca rơi xuống. Từ Ca đắp da thú, để lộ một chân gác lên đuôi rắn đung đưa, chỉ vào những ngôi sao trên trời kể cho Xà Khí nghe về các chòm sao.

 

Nói hồi lâu, đầu rắn làm động tác ngáp một cái, Từ Ca cảm thấy thú vị, cũng không nhìn sao nữa, banh miệng rắn ra thò đầu vào. Xà Khí há miệng không dám động đậy, đợi Từ Ca chơi chán chui ra mới thở phào đóng miệng lại.

 

Mãi đến khi Từ Ca mơ màng ngủ thiếp đi, Xà Khí dùng miệng ngậm da thú đắp cho cô, một ngày cứ như vậy trôi qua.

Ngày hôm sau là ông mặt trời đánh thức cô dậy, cô dùng một tay che ánh nắng trước mắt, đợi thích ứng xong mới ngồi dậy ngẩn người.

 

Xà Khí thấy Từ Ca tỉnh, cử động thân thể hóa thành hình người, thân rắn cọ vào vỏ cây phát ra tiếng động nhẹ, ôm cô xuống khỏi cây. Tìm một dòng suối sạch sẽ, Từ Ca cùng Xà Khí rửa mặt đơn giản.

 

Con thỏ hoang gặp trên đường trở thành bữa sáng của Từ Ca, xử lý xong nội tạng, dùng cách nướng lửa nguyên thủy, rắc muối thô lên.

Ăn xong bữa sáng, họ lại lên đường.

 

Lần này Từ Ca không ngồi trên vai Xà Khí, cô nắm tay Xà Khí thong thả tản bộ trong rừng.

 

Những động vật nhỏ thời xa xưa không sợ người lạ, nếu không mang ác ý đều có thể dễ dàng tiếp cận. Nhìn thấy sóc con đáng yêu cô còn tiến lên sờ một cái.

 

"Đại Xà anh xem này."

 

Từ Ca chỉ vào cành cây cao trơ trụi, phía trên treo một tổ ong to bằng cái đầu.

 

Xà Khí ngẩng đầu nhìn lên cao, thè lưỡi.

 

Từ Ca thèm đến mức nuốt nước miếng, cô đã lâu không được ăn đồ ngọt, không muốn dễ dàng từ bỏ, đứng nguyên tại chỗ vò đầu bứt tai suy nghĩ làm sao để hái xuống an toàn.

 

"Muốn ăn sao?" Xà Khí hiểu ý của Từ Ca, định tiến lên lấy thì bị Từ Ca kéo lại.

 

Từ Ca khổ não nói: "Anh đừng đi, bên trong có ong mật đốt người rất đau, hơn nữa còn có xác suất nhất định sẽ gây c.h.ế.t người."

 

Xà Khí nhìn lớp vảy cứng rắn của mình, lại nhìn Từ Ca, lập tức phản ứng lại, ôm Từ Ca một cái rồi bơi ra xa ngoài mười dặm: "Đợi ta ở đây."

 

"Ấy Đại Xà!" Từ Ca không kịp ngăn cản, tức giận dậm chân tại chỗ.

 

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Từ Ca lo lắng nhìn xung quanh, đang định chạy qua xem sao thì cuối cùng cũng nhìn thấy bóng dáng ướt sũng.

 

"Đại Xà!"

Từ Ca chạy qua, xoay quanh Đại Xà một vòng, xác định không có chuyện gì mới yên tâm, tức giận chống nạnh quay lưng về phía Đại Xà.

 

Xà Khí dâng bảo vật đưa tổ ong cho Từ Ca, vẫy đuôi giải thích: "Ta tốc độ nhanh, chúng không đuổi kịp ta, trốn trong hồ một lúc là chúng sẽ không ngửi thấy mùi của ta. Trước đây ta đã hái vài lần, đều không bị thương."

 

"Anh không có miệng à! Không biết nói trước với em sao? Cứ như vậy bỏ lại em một mình! Anh có biết em lo lắng cho anh đến mức nào không!"

Từ Ca đỏ mắt trừng Đại Xà, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống.

 

Xà Khí luống cuống, chân tay vụng về lau nước mắt cho Từ Ca: "Xin lỗi, xin lỗi, lần sau ta sẽ nói rõ ràng rồi mới đi."

 

Từ Ca hết giận, có chút xấu hổ quay đầu đi thút thít, Xà Khí đưa mặt đến tay Từ Ca: "Ta rửa sạch rồi, giờ ăn nhé?"

 

Từ Ca nhéo nhéo mặt Xà Khí, hất cằm: "Dâng lên đi."

 

Mật ong rừng mang theo hương hoa nhàn nhạt, không ngọt lắm, lẫn với sáp ong nhai rất dai. Chỉ là mùi vị không giống như Từ Ca tưởng tượng, ăn mấy miếng liền thấy ngán.

 

Thu dọn tổ ong còn lại xong, Đại Xà nắm tay Từ Ca đi về phía sâu trong rừng.

 

Trên đường gặp một vũng nước nhỏ rộng bốn mét, không sâu, vừa ngập qua đùi Từ Ca.

 

Cởi giày, đầu ngón chân thăm dò chạm vào mặt nước, vì là giữa trưa nên nước cũng không lạnh lắm, cô lập tức cởi quần áo, ngồi vào vũng nước, vừa tắm vừa ngân nga điệu hát.

 

Xà Khí tai hơi đỏ lên, lấy từ trong bọc ra quần áo sạch sẽ đặt ở nơi Từ Ca có thể với tới, nhặt quần áo da thú thay ra trên mặt đất đi sang bên kia giặt.

 

Từ Ca tắm xong, từ trong vũng nước đi ra, lau khô người, mặc quần áo vào: "Đại Xà, Đại Xà, giúp em lau tóc ~"

 

Đại Xà đem quần áo giặt xong treo lên cành cây, nghe thấy tiếng gọi liền từ trên cây bơi xuống mặt đất, đỡ Từ Ca đặt lên đuôi mình, cầm một miếng da thú nhỏ lau tóc ướt sũng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.