(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hổ Ký nở một nụ cười, như là thay Hổ Khắc giải vây: "Thịt nướng chín rồi."
Từ Ca vội vàng thuận theo bậc thang cầm lấy một xiên, thổi nguội rồi lấy lòng đưa đến bên miệng Xà Khí.
Xà Khí còn muốn làm bộ làm tịch, lập tức hóa thành một dòng nước xuân, ăn thịt nướng mà Từ Ca đút, đâu còn dáng vẻ tức giận.
"Lát nữa đi bộ lạc xem đi, chọn một vị trí xây hang động."
Là thủ lĩnh, chuyện này đến lượt Hổ Khắc xử lý, hắn bèn nói với Từ Ca và Xà Khí.
Thu Nghiệp giành trước thời cơ: "Gần chỗ tôi có khoảng đất trống rất lớn! Từ Ca đến gần chỗ tôi xây hang động đi."
Bốn bạn đời của cô ấy đương nhiên sẽ không có ý kiến, ánh mắt đều rơi vào Từ Ca.
Hổ Khắc còn muốn tự tiến cử, nhưng không ngờ Thu Nghiệp lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Hắn ta đành nhìn về phía Từ Ca, hy vọng cô có thể từ chối.
Từ Ca nhìn về phía Đại Xà, dáng vẻ hoàn toàn nghe theo hắn.
"Được." Đại Xà vẫn dịu dàng như mọi khi, gật đầu đồng ý.
Cứ như vậy, nơi ở của bộ lạc đã được quyết định, ngoài Hổ Khắc ra thì những người có mặt đều rất vui vẻ.
Nhà ở trong bộ lạc đều do giống đực tự xây, mấy ngày chưa xây xong thì vẫn ở tạm trong hang động.
Từ Ca cùng Đại Xà đi xem xét nền móng của bộ lạc trước, biết khả năng làm việc của Đại Xà rất tốt nên cô nghĩ đến việc làm một căn nhà nhỏ có gác xép. Như vậy sẽ không quá kỳ dị trong bộ lạc, mà còn tận dụng được không gian.
Thứ không thiếu nhất trong rừng chính là cây cối, cô vẽ ra bản vẽ sơ bộ, Đại Xà nhìn vài lần liền thuần thục bắt đầu xử lý gỗ.
Mùa đông lạnh đến run người, Đại Xà không cho cô ra ngoài, nhưng mỗi lần chạm vào da thịt của Đại Xà cô đều đau lòng không thôi, do dự không biết có nên đi giúp đỡ hay không.
May mà Đại Xà không mất đến một tuần đã xây xong, nếu không cô chưa chắc đã nhịn được mà không chạy ra ngoài tìm Đại Xà.
Căn nhà gỗ nhỏ không lớn, nhưng đầy đủ tiện nghi.
Gác xép là nơi Từ Ca thích nhất, cô trải da thú và cỏ khô lên, chuẩn bị biến nơi này thành phòng ngủ. Bức tường đối diện mở một khung vuông, dùng da thú làm rèm, vậy là thành một chiếc cửa sổ đơn giản.
Từ Ca nằm sấp trên giường ở căn nhà mới, viên giao châu đầu giường phát ra ánh sáng xanh nhạt, xuyên qua cửa sổ ngắm nhìn cảnh tuyết bên ngoài, không kìm được cảm thán: "Đẹp quá, bộ lạc trước đây của em chưa bao giờ có tuyết rơi."
Đại Xà tựa vào bên cạnh cô, khẽ nheo mắt, yên lặng lắng nghe Từ Ca kể về bộ lạc của mình.
"Em thích nhất là món bánh gạo xào chua ngọt mẹ làm, nếu có cơ hội, em thật sự muốn đưa anh đi nếm thử."
"Ta làm cho em."
Giọng nói trầm đục phá vỡ sự độc thoại của Từ Ca, Đại Xà ôm lấy Từ Ca, hốt hoảng lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô. Hắn đoán rằng bạn đời của hắn đến từ một nơi mà hắn không thể nào đến được.
Xà Khí sợ Từ Ca sẽ bỏ rơi hắn.
Từ Ca cảm nhận được nỗi sợ hãi của Đại Xà, lật người ôm chặt lấy Xà Khí: "Vậy anh phải làm đồ ăn ngon cho em cả đời đấy."
Đại Xà hôn lên giữa lông mày Từ Ca: "Chỉ cần em muốn ăn, ta đều làm cho em."
Nghỉ ngơi một đêm, Từ Ca do dự không biết có nên ngủ nướng hay không. Dù sao thì không có gì thoải mái hơn việc nằm trên giường trong mùa đông lạnh giá.
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Nhưng mà…
"Từ Ca, em dậy chưa?"
Từ Ca vén một góc rèm lên, trong tuyết có bóng dáng Thu Nghiệp, thầm cảm thán tuổi trẻ thật tốt.
"Chị nhìn thấy em rồi!" Thu Nghiệp reo lên.
Từ Ca đành chấp nhận số phận mặc quần áo trong chăn, Đại Xà cũng đang nằm ườn thấy Từ Ca có động tĩnh, cũng mở mắt ra.
"Em và Thu Nghiệp đến chỗ Thụy Cách một chuyến, anh ngủ thêm lát nữa đi, em về sẽ mang đồ ăn cho anh."
Biết mùa đông xà thú không thích di chuyển, Từ Ca hôn lên môi Đại Xà, không cho hắn đi cùng, một mình trèo xuống thang.
Đại Xà thỏa mãn phun ra lưỡi rắn, cũng không ngăn cản, hắn cũng có chút chuyện cần làm.
Từ Ca vội vàng rửa mặt xong, vẫy tay với Thu Nghiệp đang đứng ở cửa: "Đi thôi đi thôi."
Trước đây Từ Ca phát hiện ra bát gốm ở chỗ Thụy Cách, thứ này tốt hơn bát đá nặng nề nhiều, hỏi ra mới biết đó là do Thụy Cách tự làm. Nghe nói cô cũng muốn làm vài cái, Thụy Cách cũng hào phóng để cô đến chỗ cô ấy làm.
Bây giờ đã đến bộ lạc, cuối cùng cũng có thời gian đi học, tối qua đã nói chuyện với Thụy Cách rồi, cô không thể đến muộn.
"Ở đây." Thụy Cách đang ngóng trông ở cửa, cuối cùng cũng nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc.
Trong sân có đặt một cái bàn, trên bàn để mấy bát nước và bùn đất, đây là những dụng cụ họ cần để làm bát gốm.
Đất màu nâu vàng không khác gì đất sét trong ấn tượng của Từ Ca: "Đây là đất gì vậy?"
"Đây là đất đỏ, chị tìm thấy ở đầm lầy, phơi nắng hoặc nướng bằng lửa sẽ cứng lại."
Thụy Cách giải thích với Từ Ca, thấy cô nhìn chằm chằm vào đất đỏ, "Đi về phía nam từ chỗ chị, cuối đường có một đầm đất."
Từ Ca bị Thụy Cách nhìn thấu tâm tư, cười hì hì.
Họ ngồi xuống bàn, Thụy Cách lấy ra ba viên đất nhỏ chia cho họ, bảo họ nhào nặn đất đỏ trước.
Từ Ca nhìn xung quanh, không có bàn xoay, chắc là phải nặn như chơi đất nặn rồi.
"Sau khi nhào mềm thì dùng gậy gỗ cán phẳng, một phần làm đáy một phần se thành sợi, như thế này."
Hồi cấp ba Từ Ca từng có tiết học làm gốm, tuy không biết quá trình sấy khô tạo hình sau này, nhưng đối với việc se sợi nặn bát cô vẫn có thể làm tốt.
Tuy nhìn có vẻ đơn giản, nhưng vẫn có không ít người khả năng làm việc kém, làm không đều. Từ Ca làm không tròn, nhưng cũng tạm được.
Thu Nghiệp mếu máo, không hiểu sao bát của mình cứ bị đổ.
"Miệng to quá rồi." Từ Ca giúp Thu Nghiệp điều chỉnh, nghịch ngợm véo mũi Thu Nghiệp một cái.
Mèo hoa Thu Nghiệp lập tức phản kích, lại là một màn rượt đuổi.
Thụy Cách cười ha ha, đợi họ chơi đùa xong, lấy một miếng da thú lau mặt cho họ.
"Để mấy ngày, ta nung xong sẽ mang qua cho hai người."
Thụy Cách nhéo nhéo mặt hai người, ở cùng nhau cũng tiện cho cô mang qua.
"Cảm ơn chị Thụy Cách." Từ Ca cong mắt, ôm Thụy Cách một cái thật chặt.
Thụy Cách là vu y của bộ lạc, đặc biệt yêu thương giống cái, nhất là thích những người đáng yêu lại thân thiết với cô như Từ Ca. Thuỵ Cách sờ đầu Từ Ca trong mắt tràn đầy ý cười.
Mang theo một bát cháo ngô, Từ Ca và Thu Nghiệp tạm biệt Thụy Cách.
Thu Nghiệp vốn đang vui vẻ, trên đường đi lại không ngừng thở dài.
"Sao vậy?" Từ Ca lo lắng hỏi, dù sao thì trong mắt cô Thu Nghiệp hầu như không có lúc nào buồn rầu.
Thu Nghiệp nhìn trời: "Còn không phải hai giống đực trong nhà, gần đây hay đánh nhau, đột nhiên lại thấy hâm mộ em chỉ có một giống đực."
Từ Ca phì cười, có chút buồn cười: "Có Báo Hâm, Thỏ Vạn bọn họ quản, chị đừng lo lắng."
"Nhưng tiên sinh không quyết định được là con của ai, hai người họ ngang tài ngang sức, không ai đánh lại ai. Chị sợ chọn một người, người kia sẽ buồn."
Từ Ca trầm mặc một lát, không ngờ lại là vấn đề này: "…Vậy oẳn tù tì?"
"Oẳn tù tì?" Thu Nghiệp mở to mắt, mờ mịt nhìn Từ Ca.
"Kéo Búa Bao, như thế này là thắng, hòa thì chơi tiếp." Từ Ca lần lượt làm mẫu.
Thu Nghiệp bừng tỉnh, lập tức mày dãn mắt cười: "Chị về sẽ nói với họ."
Từ Ca tạm biệt Thu Nghiệp, bất đắc dĩ lắc đầu, đẩy cửa phòng: "Đại Xà anh xem em mang gì về cho anh này… Thủ lĩnh?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");