(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôm nay mưa phùn, còn có mặt trời, mưa to nhiều ngày như vậy, đối với Từ Ca mà nói đây chính là ngày đẹp nhất trong mùa mưa.
Cô không kịp đợi mà mặc áo mưa vào, kéo Đại Xà ra ngoài chơi.
Rất nhiều con mồi cũng sẽ chọn thời gian này ra ngoài kiếm ăn, Đại Xà mang Từ Ca đến đồng bằng. Nơi đó bằng phẳng rộng lớn xanh um, giống như một đại dương xanh khổng lồ. Đàn trâu bò dê hoang dã nghỉ ngơi ở đó, còn có chim chóc và côn trùng bay thấp.
Không chỉ có Đại Xà đến, còn có rất nhiều thú nhân chưa từng thấy qua. Bọn họ giống như đang tranh chấp, đánh nhau ở đó, dọa cho động vật xung quanh chạy tán loạn.
Đại Xà hiển nhiên không muốn tham gia, ẩn mình trong tán lá thè lưỡi nghỉ ngơi.
Từ Ca thì ở trên thân rắn chơi trò leo núi, trèo lên cao để tiện quan sát động tĩnh bên kia.
Cuối cùng một bên thảm bại rút lui, bên còn lại hò reo sung sướng, tha chiến lợi phẩm rời đi.
Thiên nhiên thật tàn khốc, Từ Ca lắc đầu cảm thán.
Đợi người đi xa, Đại Xà từ trên cây bò xuống, bắt đầu đi săn. Lần này hắn nhắm vào con đầu đàn của bầy trâu nước.
Con trâu đó vóc dáng lực lưỡng, lông thưa thớt, hình thể so với những con trâu nước xung quanh to hơn mấy vòng. Chân ngắn móng to, cặp sừng hình lưỡi liềm kia nhìn qua vô cùng sắc bén, độ dài đường cong phải đến hai mét.
Từ Ca tự nhiên rất tin tưởng năng lực của Đại Xà nhà mình, trong lòng yên lặng cổ vũ cho hắn.
Đại Xà cũng không hề sợ hãi, sau khi lột da tốc độ còn nhanh hơn trước, bầy trâu còn chưa kịp phản ứng, đã cắn trúng con đầu đàn của chúng.
"Đại Xà giỏi quá!" Từ Ca lớn tiếng khen ngợi Đại Xà, hai chân đung đưa khiến cành cây rung chuyển.
'Bụp.'
Một vật màu đen từ trên lá cây rơi xuống, đập vào bắp đùi mềm mại của cô phát ra âm thanh giòn tan.
Từ Ca máy móc cúi đầu, lông tóc dựng đứng, cô đứng bật dậy, ngã xuống từ trên cây cao mấy mét.
Từ Ca ngã xuống đất trong đầu chỉ có một ý nghĩ, đó chính là chạy. Hai tay bám vào bãi cỏ, một hơi bò ra xa một mét, giây tiếp theo được người ôm lấy.
Từ Ca oa một tiếng khóc lớn: "Có nhện!!!"
Phải nói trong rừng rậm thứ không thiếu nhất chính là côn trùng, đặc biệt là vào lúc mưa nắng như thế này, độ ẩm không khí chiếm tỷ lệ cao nhưng không ẩm ướt.
Trong lúc cô đung đưa chân, một con nhện màu nâu ba mươi centimet không chịu nổi rơi xuống. Đối với Từ Ca sợ côn trùng mà nói có thể xem là vết thương trí mạng lớn nhất.
Đại Xà mặt âm trầm, vươn đuôi ra định quất qua, bị Từ Ca lớn tiếng ngăn lại: "Đừng đánh chết, đuổi đi là được."
Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3
Không phải cô thánh mẫu, cô chỉ là nghĩ đến cảnh nhện bị đánh nát bét hoặc sau khi đánh nát bò ra một đàn nhện con chi chít liền thấy buồn nôn, cô sẽ phát điên mất!
Đại Xà phát ra tiếng xì xì, cảnh cáo con nhện chân đỏ đang đến gần mình. Con nhện chân đỏ đáng thương không thèm quay đầu lại vứt bỏ tổ ấm.
"Đại Xà, sau này ra ngoài đi săn anh đều phải ở bên cạnh em."
Từ Ca trên mặt treo hai hàng nước mắt, giọng nói tủi thân vô cùng.
Đại Xà đau lòng hôn lên nước mắt nơi khóe mắt Từ Ca. Giống cái quá yếu ớt, trách sao bộ lạc giống đực chưa bao giờ mang giống cái ra ngoài đi săn, hắn không nên mang cô theo.
Từ Ca muốn đứng dậy, sắc mặt thay đổi, cảm giác nóng rát xộc lên cổ chân, đau đến mức cô hít hà.
"Em bị trẹo chân rồi." Từ Ca mếu máo sờ mắt cá chân của mình.
Từ trên cây cao như vậy ngã xuống, may mà cỏ dại mọc cao, nếu không cô không chỉ đơn giản là bị trẹo chân.
"Trẹo chân?"
Rắn lớn không có chân không thể hiểu được, nâng chân bị thương của Từ Ca lên, ngoài vết trầy xước ở đầu gối, mắt cá chân trắng nõn thon thả ban đầu sưng đỏ như cái bánh bao.
Đại Xà kinh hãi, ôm Từ Ca chạy về hướng bộ lạc.
"Đừng đến bộ lạc, về nhà." Từ Ca nhớ tới lời Hổ Ký, nghẹn ngào ngăn cản Đại Xà.
Bây giờ bộ lạc phòng vệ nghiêm ngặt, cô ngược lại không sao, chỉ là đối với Đại Xà rất bất lợi, cô không thể hại Đại Xà. Hơn nữa nội thương với trình độ y học của thế giới này cũng không có cách nào chữa trị.
Cô muốn Đại Xà đến bờ sông lấy nước, mình thử dùng cách chườm lạnh rồi chườm nóng để chữa trị.
Đại Xà luôn nghe lời lại không cho cô từ chối, thẳng hướng bộ lạc An Sơn mà đi.
"Có xà thú!"
Thú nhân đều hóa thành thú hình chặn trước bộ lạc, trong bầy thú còn có Hổ Khắc đã lâu không gặp của Từ Ca.
"Chúng tôi không có ác ý, tôi là bạn của vu y, tôi bị thương muốn đi tìm cô ấy." Từ Ca vội vàng giải thích.
Mọi người đều đã gặp qua giống cái này, nhất thời nhìn nhau, không biết làm thế nào cho phải.
"Để bọn họ vào đi, anh ta sẽ không làm hại chúng ta." Hổ Khắc lên tiếng với người của bộ lạc mình.
"Đó chính là xà thú."
"Giống cái nhỏ bị thương cũng là do xà thú hại."
"Chúng ta sao có thể để xà thú vào bộ lạc?"
...
Các loại tiếng kêu của động vật vang lên liên tiếp, Từ Ca vẻ mặt mờ mịt nhìn về phía Đại Xà: "Bọn họ đang nói gì vậy?"
Đại Xà biết mình ở đây chỉ làm lỡ thời gian Từ Ca gặp vu y, xoa đầu Từ Ca, nhẹ nhàng đặt cô xuống đất.
"Đại Xà anh đi đâu vậy?" Từ Ca đột nhiên hiểu ra, đưa tay muốn giữ lại, nhưng bóng lưng Đại Xà ngày càng xa cô.
"Đợi em khỏe rồi ta đến đón em." Đại Xà quay đầu, lưu luyến nhìn Từ Ca, rời khỏi nơi này.
Trong lòng cô dâng lên chua xót, buồn bã nghĩ. Nếu bộ lạc có thể chấp nhận Đại Xà thì tốt rồi, hắn rõ ràng không làm sai chuyện gì, tại sao cứ phải bị xua đuổi.
Hổ Khắc hóa thành hình người ôm Từ Ca lên, thấy xà thú rời đi thú nhân đều ngừng tranh chấp, xúm lại muốn ân cần.
"Bảo vệ tốt bộ lạc, bây giờ không phải lúc tìm giống cái." Hổ Khắc thả ra uy áp, cảnh cáo nhìn lướt qua thú nhân.
Từ Ca ngơ ngác nhìn Hổ Khắc, đã lâu không gặp, hắn giống như thay đổi thành người khác.
Hổ Khắc thấy Từ Ca nhìn mình, lập tức lộ ra nụ cười ngây ngô: "Ta đưa em đi gặp vu y."
Giống như lúc mới đến bộ lạc, Hổ Khắc đứng ngoài cửa gọi vu y, đợi Thuỵ Cách mở cửa mời hắn vào, mới cung kính đi vào nhà trúc.
Gần đây thú nhân lang thang hung ác quá nhiều, Hổ Khắc tuy rất muốn ở bên Từ Ca, nhưng cũng chỉ có thể đi tuần tra bộ lạc.
Từ Ca chân thương nghiêm trọng, điều này khiến cho Thuỵ Cách lần đầu tiên gặp phải tình huống này không khỏi cau mày: "Bạn lữ của em trông em kiểu gì vậy, lại để em ngã từ trên cây xuống."
"Không liên quan đến anh ấy, lúc đó anh ấy đang đi săn, là vấn đề của em."
Từ Ca mặt ủ mày ê, lần sau cô nhất định vẫn sẽ ngã từ trên cây xuống, thật sự rất đáng sợ mà.
"Anh ta lại dẫn em đi săn? Em cái gì cũng không hiểu thì thôi đi, anh ta còn làm bậy? Xà thú chính là xà thú, giống cái yếu ớt như vậy, sao có thể đến nơi nguy hiểm như vậy."
Thuỵ Cách nghe xong kinh hãi, liền giáo huấn cả Từ Ca một phen.
Từ Ca thử cử động chân, đau đến mức cả khuôn mặt trắng bệch: "Là em nhất định muốn đi, chân của em có thể chữa khỏi không?"
Thuỵ Cách xấu hổ lắc đầu, đi đến giá tìm thảo dược: "Thú nhân chưa từng bị thương kiểu này, em cầm lấy ít quả gây tê và rễ đất, lát nữa ta đi tìm thủ lĩnh."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");