Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân: Ta Bị Một Con Rắn Lớn Nuôi Dưỡng

Chương 17: TRAO ĐỔI VỚI THỦ LĨNH ĐẠI NHÂN




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Vì có lúa nên Từ Ca dậy rất sớm, lại thấy Đại Xà đang chuẩn bị ra ngoài săn thú.

“Dậy sớm vậy?”

Đại Xà nghe thấy tiếng thì hơi bất ngờ, cũng không vội ra ngoài nữa, quay lại bên cạnh Từ Ca: “Sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Ngủ không được~” Từ Ca làm nũng với Đại Xà:“Sao anh ra ngoài sớm vậy?”

“Săn thú sớm, đợi em tỉnh dậy anh có thể ở bên em nhiều hơn.”

Từ Ca véo má Đại Xà: “Lần sau đi cùng nhau được không? Cùng đi săn thú, vậy anh cũng có thể ở bên em nhiều hơn rồi.”

Đại Xà cau mày: “Không được, nguy hiểm lắm…”

“Có anh ở bên không nguy hiểm, em muốn ở cùng anh mà~”

Bản edit của Mắm Muối Chanh Đường siêu dễ thương. Đọc xong nhớ phô lô tui nha, hoặc theo dõi tui bên page Mắm Muối Chanh Đường. Ngày nào cũng có truyện hay cho mấy ní đọc hoài không chán luôn nè :3

Đại Xà không có cách nào với Từ Ca, không chống cự nổi hai câu liền đầu hàng.

Từ Ca tâm trạng rất tốt, vội vàng ra sông rửa mặt, ngồi lên đầu rắn.

“Oa oa oa, nhanh hơn nữa! Ha ha ha ha…”

Sau khi biến thành rắn, cho dù là tốc độ hay sức mạnh đều vượt xa hình dạng thú nhân. Cô phấn khích reo hò, chơi vui như ngồi tàu lượn siêu tốc.

Cách đó không xa, trong bụi cây có một con lợn rừng đang kiếm ăn, cô được Đại Xà đưa lên cây, yên lặng quan sát dưới gốc cây.

Đại Xà từ từ đến gần con lợn rừng, con lợn rừng tội nghiệp còn không biết mình đã bị nhắm tới, đắm chìm trong thế giới của riêng mình.

Lưỡi rắn thỉnh thoảng thè ra thụt vào, cảnh giác dừng lại sau lưng con lợn rừng, cuộn tròn thân mình. Giây tiếp theo Đại Xà đột nhiên lao tới, lúc này con lợn rừng mới phản ứng lại đã bị quấn chặt, chưa đầy một phút đã ngừng giãy giụa.

Đại Xà thả con lợn rừng ra, biến thành thú nhân, đưa Từ Ca trên cây xuống, một tay xách đuôi lợn rừng trở về.

Về đến sơn động, Từ Ca lấy tất cả lúa ra, trải trên mặt đất, lấy một đoạn cọc gỗ đặt bên cạnh, dùng d.a.o đá đục đẽo.

Đại Xà xử lý con lợn rừng bên bờ sông.

Từ Ca làm rất lâu mới đào được một nửa, lắc lắc bàn tay đau nhức, chuẩn bị gọi Đại Xà giúp đỡ. Nhưng chưa kịp mở miệng đã nhìn thấy lưng Đại Xà, cô liền nảy ra ý đồ xấu.

Học theo dáng vẻ của Đại Xà lúc trước, nín thở, lén lút đến gần.

Phát hiện Từ Ca đến gần, nhưng cũng không hề đề phòng, Đại Xà tiếp tục nướng thịt.

Từ Ca nheo mắt, tạo tư thế, lao về phía Đại Xà, ôm chặt lấy eo hắn quấn lên.

“Tê tê tê!”

Đại Xà bật cười, nhẹ nhàng nằm xuống đất, giãy giụa bò về phía trước một cách yếu ớt: “Tha cho anh đi, anh còn chưa muốn chết.”

“Hừ hừ, bị em quấn lấy rồi thì đừng hòng giãy giụa vô ích! Muốn sống thì phải làm thịt nướng thơm ngon cho em ăn!”

Trong lúc Từ Ca ăn sườn heo nướng, Đại Xà đã làm xong cối giã gạo theo yêu cầu của cô.

“A~”

Thịt nướng đưa đến miệng Đại Xà, Từ Ca cười híp mắt ra hiệu cho Đại Xà há miệng.

Đại Xà cắn một miếng, sắc mặt không đổi, tiếp tục xử lý gậy gỗ, lại không biết cái đuôi đang vẫy phía sau đã bán đứng hắn.

Sau đó, trong bầu không khí ngọt ngào, Từ Ca vừa đút cho Đại Xà ăn, vừa dần dần xử lý xong con lợn rừng nướng.

Từ Ca rửa sạch tay, lấy từng nắm hạt lúa cho vào cối, cô chuẩn bị dùng phương pháp nguyên thủy nhất để tách vỏ.

Thông qua việc trực tiếp đập nát hạt lúa, lợi dụng đặc điểm vỏ trấu nhẹ hơn hạt gạo để lấy hạt gạo. Tuy rằng làm như vậy sẽ có rất nhiều gạo tấm, nhưng ở thời đại không phát triển đã là lựa chọn không tồi.

Sợ Đại Xà dùng lực quá mạnh trực tiếp giã thành bột gạo, Từ Ca quyết định tự mình ra tay.

Cây gậy gỗ được mài nhẵn cầm trên tay sẽ không làm đau tay, từng nhát từng nhát giã vào hạt lúa, không mất nhiều thời gian, đã xử lý gần xong.

Cô lấy cái giỏ trúc đã đan từ trước làm sàng lọc, rất nhanh đã lộ ra hạt gạo trắng nõn, cô cho gạo vào thùng gỗ, sau đó chọn lọc những hạt gạo tấm rơi ra ngoài do kẽ hở quá lớn khi sàng lọc.

Trải qua sự cần cù lao động của cô, cuối cùng đã thu thập xong tất cả gạo.

Từ Ca kích động nâng một nắm gạo lên: “Đại Xà, trưa nay anh đi bắt một con thú Cô Cô, em nấu cho anh món cháo gà rau xanh.”

Cô đặt gạo xuống, chạy về hang lấy một tấm da thú, bảo Đại Xà làm hai cái túi nhỏ.

“Em đi đến bộ lạc một chuyến, đưa chút gạo cho Thụy Cách các cô ấy, rồi đến nhà Thu Nghiệp xin ít rau xanh.”

Tay cầm kim xương của Đại Xà run lên: “Bây giờ sao?”

“Đúng vậy, nếu không thì làm sao nấu cháo gà rau xanh cho anh được,” Từ Ca cười híp mắt nhận lấy túi nhỏ, cho gạo vào: “À đúng rồi, em tìm thủ lĩnh có chút việc, buổi trưa anh không cần đợi em, tự ăn trước đi.”

“Được…”

Từ Ca thu dọn đồ đạc xong, đưa tay về phía Đại Xà: “Đi thôi.”

Đại Xà bế Từ Ca lên, giống như hôm qua đưa cô đến gần bộ lạc: “Anh ở gần đây, em gọi anh một tiếng là anh tới.”

“Biết rồi.” Từ Ca chạy về phía trước một đoạn, quay người vẫy tay tạm biệt Đại Xà rồi mới vào bộ lạc.

Cho đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất, Đại Xà mới quay người đi về…

 

Hắn không muốn một mình, hắn muốn ở cùng cô, nhưng hắn biết bộ lạc sẽ không chào đón hắn.

Từ Ca chuẩn bị đi tìm thủ lĩnh trước, nhìn quanh bốn phía, phát hiện một thú nhân trông có vẻ hiền lành, thân thiện chào hỏi: “Xin chào, xin hỏi nhà thủ lĩnh đi đường nào?”

Rõ ràng là lần đầu tiên thú nhân được một cô gái bắt chuyện, lắp bắp nói: “Nhà thủ lĩnh đi dọc theo con đường này, qua một cái hang động là đến.”

“Cảm ơn.” Từ Ca hào phóng cười với thú nhân, rồi đi theo hướng dẫn.

Thú nhân đỏ bừng mặt, không nhịn được biến thành thú hình khoe khoang. Đợi Từ Ca đi xa, liền bị đám giống đực xông ra đánh cho một trận.

Từ Ca đi rất xa, nhà cửa xung quanh ngày càng ít, cô còn nghi ngờ mình đi nhầm đường, càng đi càng hoảng hốt. May mắn là mười phút sau, cô nhìn thấy hang động, bên ngoài có hai con hổ canh giữ.

“Xin chào, tôi tìm thủ lĩnh, xin hỏi có thể giúp tôi thông báo một tiếng không?”

Vì là cô gái, hai con hổ thú giao lưu ngắn gọn, một con liền đi vào hang động, một lúc sau đi ra thông báo cho Từ Ca vào.

Hang động rất dài, giống như đường hầm, bên trong tối đen như mực, khiến Từ Ca có chút căng thẳng. Cô sờ vào vách tường cẩn thận đi về phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Ra khỏi hang động, Từ Ca kinh ngạc không thôi, cảnh sắc ở đây hoàn toàn khác biệt với bên ngoài. Núi xanh bao quanh bốn phía, giống như một cái lòng chảo, ở giữa có một hồ nước rộng lớn, xanh biếc phản chiếu bầu trời.

“Là cô?”

Từ Ca nhìn sang bên phải, Hổ Ký mặc trung y ngồi dưới gốc cây, ánh mắt nhìn cô không rõ ý tứ.

Cô gãi mũi, cười ngượng ngùng gọi một tiếng thủ lĩnh.

“Cô thay đổi rất nhiều…”

Từ Ca chớp mắt hai cái, chỉ vào mình, mặt đầy dấu chấm hỏi. Một đêm không gặp cô thay đổi rất nhiều sao?

Hổ Ký đứng dậy, giọng nói lười biếng: “Đến tìm tôi có việc gì?”

“Tôi muốn hỏi, trên người anh có loại vải làm quần áo này không? Tôi lấy đồ đổi một ít là được.”

Lần đầu tiên đi chợ, cô đã nhìn thấy loại vải này, là do nhện thú sản xuất, nhìn qua đã thấy thoải mái hơn nhiều so với da thú trên người cô. Cô không thể chờ đến lần chợ tiếp theo, chỉ có thể đến đây thử vận may.

“Cô muốn bao nhiêu?”

Từ Ca mắt sáng lên, có hy vọng! Loại vải này chắc hẳn rất quý giá, không biết một tấm lớn bao nhiêu: “Tôi có thể xem qua không?”

“Được.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.