(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sunie
"Kẽo kẹt ——", Hồng Trần ngay cả cửa cũng không gõ, đã hấp tấp xông vào phòng của Thẩm Uyển, theo sau là năm sáu tiểu nha hoàn, nàng vẫn chưa kịp phản ứng, các tiểu nha hoàn đã đồng loạt tiến lên, thay y phục và rửa mặt cho Thẩm Uyển. Trong nháy mắt, thậm chí nàng cảm thấy mình không phải là một kỹ nữ mà là nương nương sống trong nhung lụa ở trong hoàng cung.
"Hôm nay đối với ngươi và ta đều rất quan trọng, nhưng ta có lòng tin, hoa khôi nhất định là ngươi..." Hồng Trần cầm bút kẻ mày trên bàn trang điểm lên, nhìn kỹ một chút liền cau mày ném ở một bên, quay lại lại chọn một cây bút kẻ mày màu đen.
"Vẻ đẹp tự nhiên, không cần quá nhiều bút mực, chỉ cần tô điểm một chút, ngược lại càng có thể thể hiện ưu điểm trên khuôn mặt... Ngươi sao vậy? Có tinh thần lên!" Hồng Trần nói một tràng, lại phát hiện Thẩm Uyển vậy mà đang ngẩn ra.
Thẩm Uyển vẫn chưa hoàn hồn từ chuyện tối ngày hôm qua, tất cả kế hoạch đều bị nam nhân kia làm xáo trộn, còn mất đi đêm đầu. Hôm nay là ngày tuyển hoa khôi, đêm đầu của nàng cũng bị lấy để bán đấu giá, nếu như bị người khác phát hiện, Hồng Trần tỷ tỷ cũng không giữ được nàng. Chuyện đến bây giờ, chỉ có thể đi một bước tính một bước, chỉ cần nâng cao giá trị của bản thân, tú bà cũng không dám tùy tiện làm gì với nàng.
"Hồng Trần tỷ tỷ, tỷ có thể giúp muội tìm một cây cột không? Kiên cố một chút, cố định ở trên vũ đài."
"Ngươi muốn làm gì?" Hồng Trần đột nhiên đề cao cảnh giác, chỉ sợ cô gái nhỏ này làm xáo trộn kế hoạch công phu nhiều năm của nàng.
"Hồng Trần tỷ tỷ cũng đừng hỏi, tỷ yên tâm, muội nhất định sẽ không làm hỏng đâu."
"Tốt nhất là vậy."
Hồng Lâu ba năm tuyển hoa khôi một lần, Hồng Trần cũng được chọn làm hoa khôi ba lần liên tiếp. Bây giờ danh tiếng cũng có, tiền cũng có, không muốn tiếp khách, cũng không muốn chuộc thân cho mình, chỉ muốn an tâm ở Hồng Lâu trải qua nửa đời còn lại. Nếu Thẩm Uyển mà nàng tự tay bồi dưỡng có thể trở thành hoa khôi, địa vị của nàng ở Hồng Lâu cũng có thể vững chắc hơn một chút, với nàng ấy và với mình đều là chuyện tốt.
Hồng Trần vừa tô lại hoa điền ở giữa trán Thẩm Uyển, vừa nói: "Tên của ngươi, ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Anh Cơ, ngươi có bằng lòng không?" Nói xong ra hiệu nàng nhìn mình trong gương.
Da thịt trắng nõn không cần bôi quá nhiều bột nước, chỉ tô qua loa lông mày đậm. Màu son môi lả lướt như chứa một hạt anh đào chín óng ánh và căng mọng, giữa lông mày hoa anh đào sinh động như thật, búi tóc rất bình thường, không có quá nhiều đồ trang sức, chỉ lác đác điểm xuyết mấy đóa hoa anh đào tươi mới.
Thẩm Uyển được sắp xếp là người cuối cùng lên biểu diễn, đây là ý của tú bà, cũng là ý của Hồng Trần. Trước đó, Thẩm Uyển chỉ có thể ở trong phòng của mình, không được phép đi đâu.
Hoàng thành rất lớn, con cháu quan lại thế gia cũng rất nhiều, hiển nhiên sẽ không bỏ lỡ cuộc tuyển chọn hoa khôi ba năm một lần. Mới qua hai giờ sau chính ngọ (12 giờ trưa), trong Hồng Lâu đã lục tục đông nghịt người.
Tú bà hiển nhiên rất cao hứng, chỉ riêng rượu và tiền là có thể kiếm được đáng kể, nhưng quan trọng nhất là khách hàng ở lầu hai. Chỉ có những khách hàng có thân phận cực kỳ tôn quý mới có khả năng ngồi ở chỗ trang nhã trên lầu hai, ra tay thường thường cũng rất hào phóng. Thân phận của bọn họ đều rất quý giá, không thích hợp xuất đầu lộ diện ở những nơi thế này, cho nên chỗ ngồi trang nhã ở lầu hai sẽ có một tấm bình phong nhỏ che khuất ngoại hình của bọn họ.
Cho đến khi màn đêm buông xuống, tám chỗ ngồi trên lầu hai mới kín chỗ, người ở đại sảnh lầu một chen chúc, cãi cọ ồn ào. Miễn là người có chút tiền nhỏ đều đến Hồng Lâu, muốn gặp tân hoa khôi một lần, cho dù không có khả năng ngủ cùng, xem cho đã ghiền cũng đáng giá!
Thẩm Uyển ngồi ngay ngắn ở trước bàn trang điểm, nghe thấy cái trống ở đại sảnh vang ba tiếng "Thùng thùng thùng", tiếp theo tú bà căng giọng không biết nói cái gì, những người bên ngoài trầm trồ khen ngợi một hồi...
"Mặc dù Hồng Trần không tham tuyển, nhưng lần này các cô nương đều rất xinh đẹp, ngực kia, mông kia, khuôn mặt kia, mỗi người đều tựa như tiên nữ hạ phàm, bảo đảm các vị gia sẽ hài lòng!" Tú bà nói một hồi làm những nam nhân kia nhiệt huyết sôi trào.
"Tú bà, ngươi mau xuống đi! Ta đã chờ không kịp!" Trong đám người không biết ai gào lên một tiếng, dẫn tới tất cả mọi người trong đại sảnh đều cười ồ lên.
"Triệu công tử, không phải ngươi nói đời này trong mắt chỉ có Hồng Trần sao?" Tú bà uốn éo vòng eo thô chắc, tiếc là không ai thưởng thức dáng người phát tướng của bà, "Được được, không cùng đám xú nam nhân các ngươi lắm lời, các vị đại gia đêm nay ăn uống ngon miệng chơi vui, phía dưới mời cô nương thứ nhất của đêm nay ra —— Linh Linh"
Tú bà mới đi xuống từ mặt bên vũ đài, màn đỏ phía sau vũ đài được vén lên, một nữ tử mặc xiêm y màu xanh lá ôm một cây đàn cầm chậm rãi đi đến, vái chào ở trước mặt mọi người: "Chào các vị đại gia, ta tên là Linh Linh."
Có lẽ là quá khẩn trương, lúc giới thiệu thanh âm rất nhỏ, người ở dưới đài căn bản không nghe rõ.
"Ôi chao, không hỗ là một cô nương còn non nớt, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng như vậy, cái này ta thích, ta muốn, ai cũng không được tranh giành với ta!" Người nói chuyện chính là vị Triệu công tử kia, hắn là khách quen của Hồng Lâu, trong nhà có chút tiền nhỏ, nhưng cũng không đủ khả năng ngủ với danh kỹ, chỉ có thể chơi kỹ nữ bình thường.
Triệu công tử ném bông hoa cầm trên tay lên trên đài, vừa vặn nện ở trên mặt Linh Linh, rốt cuộc Linh Linh chưa từng trải qua chuyện này, chỉ cảm thấy ủy khuất, nhưng từ khi nàng bị bán vào Hồng Lâu thì nên biết, thế nào là tự tôn, thế nào là ủy khuất, tất cả đều phải đánh nát và nuốt vào bụng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");