Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 46: Mang thai = tàn tật???




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); “Phạm Vệ Lăng, cái đồ miệng quạ đen này!” Thẩm Uyển vừa chửi vừa đi từ trong tẩm cung ra, lão ngự y ở bên cạnh sợ tới mức quỳ xuống đất, đầu cũng không dám nâng lên. Vốn tưởng là Hoàng Hậu sẽ đại hỉ, bọn họ còn nghĩ có thể có nhiều tiền thưởng một chút, nhưng… Hoàng Hậu không vui mà lại tức giận, Hoàng Hậu thế này những lão gia hỏa bọn họ vẫn là lần đầu tiên gặp phải, không kềm được lau mồ hôi.

Ngọc Châu chạy chậm phía sau: “Nương nương chậm một chút! Nô tỳ cầu người, đi chậm một chút thôi! Cần phải cẩn thận, nương nương!” Ngọc Châu gấp đến độ mắt đỏ bừng, rất sợ Thẩm Uyển bị vấp, nếu có chuyện gì xảy ra, cái mạng nhỏ này của nàng ngay cả một đầu ngón tay của nương nương cũng không đền nổi, huống chi nương nương còn…

Thẩm Uyển dường như không nghe thấy, sắc mặt giận dữ đi nhanh đến hướng thư phòng của Phạm Vệ Lăng.

“Nô tài tham kiến hoàng hậu nương nương.” Thái giám ở cửa nhìn thấy Thẩm Uyển ào ào quỳ xuống đất thỉnh an, cũng không dám ngăn cản. Chỉ vì Phạm Vệ Lăng đã đặc biệt dặn dò, bất kể lúc nào, chỉ cần là hoàng hậu nương nương đến tìm hắn, đều không được ngăn cản.

“Phạm Vệ Lăng, cái đồ miệng quạ đen này! Bây giờ ta thật sự mang thai, một tháng sau chuyện buôn bán ở bên nam thành ta còn thế nào… Thế nào…” Vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Uyển từ từ tan biến, quay lại mang theo nụ cười hơi cứng nhắc, “Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, không biết Hoàng Thượng đang cùng chúng thần thương nghị, thất lễ… Bây giờ thần thiếp liền…”

“Nàng mang thai?” Sau vài giây ngơ ngác, Phạm Vệ Lăng vội vàng đi đến bên cạnh Thẩm Uyển, kéo bàn tay nhỏ của nàng, nhẹ giọng hỏi, “Thật sự mang thai?”

Thẩm Uyển gật đầu, ngự y chẩn đoán cho nàng không mười thì cũng có bảy tám người, có lẽ sẽ không sai.

Nhận được sự khẳng định của Thẩm Uyển, chúng thần đều quỳ xuống lễ bái: “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng nương nương.”

Phạm Vệ Lăng ở trước mặt chúng thần luôn luôn nghiêm túc, lúc này lại tươi cười rạng rỡ, giống như một đứa con nít được ăn đường, bế Thẩm Uyển lên cao, chúng thần cả kinh sôi nổi khuyên can.

“Hoàng Thượng cẩn thận thân thể của nương nương!”

“Hoàng Thượng! Hoàng Thượng đừng làm nương nương bị thương! Mau để nương nương xuống đi!”

Một lão thần gấp đến độ tay run kịch liệt, không ngừng dùng sức khuyên giải an ủi ở bên cạnh, lúc này Phạm Vệ Lăng mới tỉnh hồn, từ từ để Thẩm Uyển xuống.

“Hôm nay là ngày đại hỉ, chuyện ở phía nam ngày mai lại bàn. Chúng ái khanh lui ra đi.” Lúc này hắn chỉ muốn vuốt ve an ủi Thẩm Uyển thật tốt.

“Vâng.”

“Vẫn là lần đầu tiên ta thấy Hoàng Thượng vui vẻ như vậy đấy!”

“Đúng vậy! Xem ra hoàng hậu nương nương thật sự độc chiếm thánh sủng! Khó trách lúc trước đưa lên mỹ nữ ở các nơi đều không lọt vào mắt của Hoàng Thượng, ai… Chỉ có thể cầu nguyện vị hoàng hậu nương nương này của chúng ta là một người hiểu lý lẽ, đừng là một hồng nhan họa thủy nha!”

“…”

——

Phạm Vệ Lăng cũng không cho phép Thẩm Uyển đi bộ, từ trước điện đến ghế ngồi chỉ năm ba bước chân, hắn nhất định phải ôm nàng qua.

“Ta chỉ mang thai, lại không phải là tàn tật.”

“Bây giờ nàng hãy coi mình là người tàn tật đi! Chuyện gì cũng đừng làm, bảo hạ nhân làm, cũng không được, ta đến hầu hạ nàng! Bảo đảm nàng gọi thì ta sẽ đến!”

Thẩm Uyển bị bộ dáng chân chó của hắn chọc cười, nhất thời cũng không giận nữa. Hắn ôm Thẩm Uyển ngồi ở trên đùi của mình, Thẩm Uyển liền ngoan ngoãn nằm ở trong ngực hắn.

“Nhưng mà… Chi nhánh trân châu các ở bên nam thành kia của ta vẫn đang chuẩn bị, vạch kế hoạch tháng sau đi xem xét thực địa. Bây giờ bị chàng làm ‘ tàn tật ’, làm sao ta có thể đi được?” Thẩm Uyển dẩu cái miệng nhỏ làm bộ đáng thương nói.

“Nàng mở trân châu các còn không phải để kiếm tiền sao? Ta là vua của một nước, một nước phía sau nàng, còn sợ không có tiền sao? Muốn dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, không cần tiết kiệm tiền giúp ta, quốc khố rất dư dật!”

Thẩm Uyển cọ cọ ở trong ngực hắn, bỗng nhiên nhớ đến lần đầu tiên hắn dẫn nàng ra khỏi Hồng Lâu, trong mắt nàng khắp nơi đều là những thứ mới mẻ, lại không nỡ bỏ tiền mua, khi đó hắn cũng nói với nàng như vậy: Không cần tiết kiêm tiền giúp ta.

Trong lúc nhất thời ấm áp vụn vặt trong lòng đều hội tụ lại một chỗ, ấm áp.

“Ta mở trân châu các không phải vì kiếm tiền, ta đã có rất nhiều tiền, kiếp sau cũng xài không hết!” Thẩm Uyển rút cái túi thơm thường treo ở bên hông hắn, ngắm nghía tua màu vàng rực rỡ móc ở phía dưới, “Chỉ là ta không nghĩ cả đời đều ngây ngốc ở trong cung, có phần không thú vị.”

Phạm Vệ Lăng khẽ thở dài, nha đầu này trước nay cũng không phải là người an phận, nếu thật sự giam nàng lại, cả hoàng cung đều phải gà chó không yên, nhưng nếu cho nàng chạy ra bên ngoài, hắn lại luyến tiếc, còn luôn lo lắng cho nàng.

“Nàng nói tháng sau muốn đi nam thành, ta đi cùng nàng, được không?”

“Có thật không?”

Thẩm Uyển ở trong ngực bỗng nhiên tràn đầy sức sống, đôi mắt to sáng ngời giống như chứa cả bầu trời đầy sao.

Phạm Vệ Lăng gật đầu, nàng cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh, tiếp đó cái miệng nhỏ mổ mạnh mẽ một hồi về phía Phạm Vệ Lăng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.