Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 35: Lời nói thật lòng đại mạo hiểm




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sunie

Phạm Vệ Lăng chỉ cảm thấy phần lưng đột nhiên đau đớn, mùi máu tanh trong khoang miệng cuồn cuộn khuếch tán, sau đó máu đỏ tươi từ khóe miệng trượt xuống...

Mặt Thẩm Uyển đầy vẻ sợ hãi, vội lau vết máu ở khóe miệng của hắn, lại bị Phạm Vệ Lăng nắm lấy tay.

"Không có gì đáng ngại, đừng lo lắng. Bàn tay xinh đẹp như vậy, đừng làm dơ."

Hắn thấy Thẩm Uyển lo lắng như vậy, lại không nhịn được có phần vui vẻ, cong cong khóe miệng, xoay người.

Người Địch Nhung kia sững sờ, ở Địch Nhung hắn vẫn chưa từng thua ai, nắm đấm vừa rồi gần như hắn đã dùng hết toàn lực, nếu là người bình thường, sớm đã chết thẳng cẳng ngay tại chỗ, người này... Người này vậy mà vẫn tốt lành đứng trước mặt hắn.

Phạm Vệ Lăng quay người lại, đổi thành một khuôn mặt nghiêm chỉnh, hai tay nắm chặt thành quyền, lông mi dày đặc cũng không ngăn được ánh sáng lạnh lẽo trong mắt, như là một thanh kiếm sắc bén, bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng chém hắn.

"Ngươi... Ngươi... Ngươi là người nào?" Người Địch Nhung kia bị hắn dọa sợ, thân thể cảnh giác nói cho hắn lúc này nguy hiểm đang từ từ đến gần.

"Ngươi không xứng biết tên của ta."

Vừa dứt lời, Phạm Vệ Lăng lao về phía trước...

"Xoẹt ——" một dòng máu phun ra.

Phạm Vệ Lăng quay người, che khuất tầm mắt của Thẩm Uyển, nhưng Thẩm Uyển lại thực sự nhìn thấy thanh chủy thủ dính máu trong tay hắn, còn có máu tươi khắp tường sau lưng hắn.

Một khắc trước khi mất đi ý thức, Thẩm Uyển chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh nhạt tràn đầy sát khí của hắn, quen thuộc như thế, loại quen thuộc này không thuộc về Phạm Vệ Lăng, mà là hắc y nhân ngay cả tên nàng cũng chưa từng biết được...

——

Lúc Thẩm Uyển tỉnh lại, đã là buổi chiều ngày hôm sau. Trong phòng không có một bóng người, bên ngoài có chút ồn ào.

Hồng Trần nghiễm nhiên tiếp nhận "Nghiệp vụ" của tú bà, thành lão ma ma của Hồng Lâu. Rất nhiều tỷ muội thừa dịp hỗn loạn đã chạy trốn, còn có một ít người không có nơi nào để đi thì ở lại, Hồng Lâu lập tức suy bại không ít, nhưng Hồng Trần cũng không lo lắng, chỉ cần một khoảng thời gian để khôi phục, tất cả cũng sẽ như thường ngày.

Thẩm Uyển không nói gì, một mình trở về phòng, nàng đang đợi, đợi người kia xuất hiện, hôm nay, hắn nhất định sẽ đến.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, Thẩm Uyển bày một dãy ly rượu ở trên bàn, mỗi một ly đều rót đầy rượu. Sau đó thì ngồi ở bên cạnh bàn yên lặng đợi.

Quả nhiên, vào đêm khuya người nọ nhảy lên, leo từ ngoài cửa sổ vào. Hắn nhìn xung quanh một vòng, mới phát hiện Thẩm Uyển ngồi thẳng bên cạnh bàn.

Thẩm Uyển vẫn giữ vẻ mặt bình thản, bộ dáng không chào đón hắn.

"Làm sao vậy?" Phạm Vệ Lăng thấy thế hỏi.

"Làm sao vậy? Ha ha, trái lại ta muốn hỏi ngươi, làm sao vậy?!" Thẩm Uyển hỏi ngược lại.

Người nọ đứng cách Thẩm Uyển ba mét, nghe giọng điệu của nàng như vậy, khuôn mặt cũng trầm xuống.

Thẩm Uyển thấy hắn không nói, tiếp tục nói đâu vào đấy: "Mỗi lần tới đều che mặt, không khó chịu sao? Phạm, Vệ, Lăng!" Rõ ràng nàng cảm giác được cơ thể của người kia hơi run một chút, tiếp đó hắn kéo miếng vải đen xuống, lộ ra khuôn mặt Thẩm Uyển vô cùng quen thuộc.

"Quả nhiên thông minh. Ta còn cho rằng có thể giấu ngươi đến cùng, mà lại bị ngươi nhìn thấu." Phạm Vệ Lăng không có vẻ mặt phẫn nộ, ngược lại có một chút ngạc nhiên mừng rỡ.

Hắn hào hứng nhìn Thẩm Uyển: "Làm sao ngươi biết được?"

Thẩm Uyển thấy bộ dạng bình tĩnh kia của hắn, tức khắc có chút tức giận, nàng hít một hơi thật sâu, ổn định lại cảm xúc, cũng không trực tiếp trả lời hắn, ngược lại nói: "Tứ hoàng tử, ngươi có vấn đề, ta cũng có vấn đề. Trái lại ta có một trò chơi muốn chơi cùng ngươi."

Phạm Vệ Lăng nhất thời có chút tò mò, nàng nhìn thấu mình, giận cũng tốt vui cũng được, sao có thể nổi hứng thú chơi trò chơi?

"Trò chơi gì?"

"Đơn giản." Thẩm Uyển chỉ một hàng rượu ở trên bàn, "Ngươi và ta thay phiên nhau hỏi đối phương một vấn đề, nhất định phải trả lời thành thật, nếu quả thực không muốn trả lời, thì bị phạt một ly rượu."

Phạm Vệ Lăng gật đầu: "Trò này thật mới mẻ. Chơi đi." Nói xong hắn nhìn Thẩm Uyển ở đối diện, liếc mắt nhìn một hàng rượu trước mặt, ngẩng đầu hỏi, "Ai hỏi trước?"

Thẩm Uyển không hề yếu thế: "Ngươi là khách, mời ngươi hỏi trước."

"Được." Phạm Vệ Lăng không từ chối, ngón trỏ tay phải có quy luật gõ trên mặt bàn, tựa như đang cân nhắc phải nói gì, "Sao ngươi biết được thân phận của ta?"

Thẩm Uyển cười lạnh: "Ban đầu ta cũng không hoài nghi. Chỉ là tò mò, vì sao ngươi lại bao dưỡng ta, mà lại rất ít đến Hồng Lâu, sau này ta có một chút nghi ngờ về chìa khóa, những điểm đáng ngờ nhỏ khác cũng có rất nhiều, ví dụ như tên thật của ta, như cái chết của Đại hoàng tử, nhưng bởi vì... Bởi vì ta đối với hắn, cũng chính là ngươi, đã có một chút cảm tình, cho nên không quá nguyện ý hoài nghi hắn..." Nói đến đây, Thẩm Uyển hơi nghiêng đầu, né tránh ánh mắt nóng như lửa của hắn.

"Nhưng chứng cớ rành rành chính là thanh chủy thủ ngươi mang theo bên người kia. Ngày ấy ngươi dẫn ta hồi phủ, ta nhìn thấy cái hộp gỗ ở trên bàn, chắc hẳn đựng thanh chủy thủ kia đúng không? Vào đêm đầu tiên ngươi và ta gặp nhau ta nhớ rõ, đêm hôm đó ngươi đặt chủy thủ ở trên cổ ta, vô cùng sắc bén, trên chuôi có một hình vật tổ kì quái, hôm qua dưới tình thế cấp bách ngươi đã lấy chủy thủ ra, vật tổ trên chuôi kiếm giống hệt nhau."

(*) Vật tổ: có nghĩa là phương tiện ghi lại linh hồn của. Tín ngưỡng cổ đại hoặc một số loại tự nhiên của,,, v.v.,. Sự tôn thờ của các bộ lạc nguyên thủy là cơ sở cho việc sản xuất vật tổ. Việc sử dụng vật tổ để giải thích thần thoại, ghi chép cổ điển và phong tục dân gian là hiện tượng văn hóa sớm nhất trong lịch sử loài người. Người dân ở các khu vực và quốc gia khác nhau có cách thờ cúng vật tổ khác nhau, ví dụ, thường thờ, trong khi Nga thờ gấu.

Nói xong, Thẩm Uyển ngẩng đầu nhìn Phạm Vệ Lăng, hắn lại đang cười!

Thẩm Uyển bực tức: "Ngươi cười cái gì?"

"Ngươi có cảm tình đối với ta khi nào? Vì sao thích một tên sát thủ giang hồ, mà lại không thích một hoàng tử có tiền và quyền lực?"

Thẩm Uyển không nhìn hắn, chỉ cảm thấy trong ngực có một cơn giận dữ, nàng cưỡng ép kiềm nén: "Đây là một vấn đề khác. Bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi..."

"Đợi một chút." Phạm Vệ Lăng cắt ngang, nhướng mày nhìn nàng, "Chủy thủ có đủ loại kiểu dáng, có lẽ là trùng hợp, ngươi chỉ bằng điểm này để kết luận, có thể quá mức võ đoán không?"

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.