Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 3: Kỹ nữ vô tình




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sunie

"Chuyện hôm nay, một chữ ngươi cũng không được nói ra." Hồng Trần lạnh lùng nói.

Thẩm Uyển gật đầu, không dám nhìn vào đôi mắt của Hồng Trần.

Hồng Trần ngồi xổm xuống, nâng cằm Thẩm Uyển lên, cẩn thận quan sát một hồi, ánh nến lóe lên ở trong mắt nàng, dường như bất luận cái gì nhỏ bé trong nháy mắt cũng không tránh khỏi hai mắt nàng.

"Ngươi phải nhớ kỹ để sinh sống ở đây, ngoại trừ phải có khuôn mặt xinh đẹp, cơ thể có kỹ xảo, càng phải có một cái đầu thông minh và một trái tim vô tình!" Móng tay thon dài màu đỏ của Hồng Trần lướt qua khuôn mặt nhỏ trắng nõn của Thẩm Uyển, chậm rãi nói, "Cho dù có tình ý, cũng không thể bị người khác biết. Nhớ kỹ chưa?" Hồng Trần nắm cằm Thẩm Uyển, hôm nay là một khóa học quan trọng nhất, quan trọng hơn rất nhiều so với cầm kỳ thư họa kia!

"Nhớ kỹ." Thẩm Uyển đáp.

Kỹ nữ vô tình, bốn chữ này từ xưa cũng có, đương nhiên nàng hiểu, kỹ nữ không xứng có được tình yêu, ngoài ra, tình yêu đối với các nàng mà nói, lại là vực sâu.

Cơ thể không phải của mình, trái tim cũng không thể của mình.

Chuyện của A Tử quả nhiên bị bại lộ, sau ngày đó khoảng nửa tháng.

Là Kim Mai phát hiện, ban đêm nàng thức dậy đi nhà xí, thấy trong phòng nàng có ánh nến, còn có tiếng thở dốc ái muội, đã bắt gian A Tử và nam tử kia ngay tại trận, ồn ào đến mức toàn bộ Hồng Lâu đều biết chuyện này. Tú bà rất tức giận, bà ngồi ở trong phòng A Tử, A Tử quỳ gối ở một bên, sống lưng lại ưỡn đến thẳng tắp, nàng tin chắc người nam nhân này yêu nàng, thoạt nhìn vẻ mặt không sợ. Ngoài cửa vây đầy người líu ríu xem náo nhiệt.

Hồng Trần chỉ liếc mắt một cái, rồi dẫn Thẩm Uyển đi, vừa ngáp, vừa sâu kín nói câu —— ngu xuẩn.

Tú bà nhìn A Tử lớn lên, cũng coi là có chút tình cảm, bèn buông lời, nếu như nam tử kia bỏ tiền chuộc nàng đi, bà cũng sẽ buông tha cái cây rụng tiền, tác thành cho đôi uyên ương số khổ này.

Nhưng nam tử kia lại ấp úng, hóa ra hắn là thư sinh nghèo kiết hủ lậu lên kinh đi thi, tiền chuộc đối với hắn mà nói, căn bản chính là giá trên trời! Hắn ở kinh thành ăn mặc ngủ nghỉ đều dựa vào A Tử cứu tế, sao có thể có tiền chuộc A Tử?

Nam tử kia bỗng nhiên quỳ xuống đất, trên mặt tràn ngập sự sợ hãi: "Đúng... Thật xin lỗi, ta đến đây để đi thi, ta thật sự không bỏ ra nổi tiền chuộc, cũng không trả nổi tiền chơi gái, ngài đại nhân đại lượng, tha cho ta lần này, chờ ta có tên trên bảng vàng, ta nhất định... Nhất định sẽ bù tiền chơi gái!"

Vốn A Tử ưỡn sống lưng đến thẳng tắp lại sụp xuống một chút, cho đến khi ngã ngồi dưới đất, nước mắt trên mặt không tiếng động rơi xuống, tràn ngập bi thương.

Tú bà thấy vẻ mặt của A Tử, đã biết cô nương ngốc này hiển nhiên là bị lừa, bị lừa cơ thể, cũng bị lừa tâm.

"Ta cũng không trông chờ ngươi có thể giao ra tiền chuộc. Ngươi giao đồ vật A Tử cho ngươi ra đây, rồi đi đi."

Nam tử kia lần mò trong tay áo nửa ngày, lấy ra mấy cái vòng cổ và vài thỏi bạc, xoay người nhét đồ vào trong tay A Tử, nói với A Tử câu "Thật xin lỗi", cũng không quay đầu lại mà rời đi.

Sau ngày đó, A Tử như người mất hồn. Mỗi ngày tự giam mình ở trong phòng, cũng không tiếp đãi khách nhân. Tú bà thật sự không nhìn nổi nữa, A Tử là danh kỹ của Hồng Lâu, là cây rụng tiền của bà, một ngày nàng không tiếp khách, bà sẽ tổn thất nặng nề!

Bà hạ lòng nhẫn tâm, đành phải hạ địa vị của A Tử, giảm giá. Tựa như một kiện hàng xa xỉ, rất nhiều người không có năng lực mua, chỉ có thể nhìn, đến khi giảm giá thì chen nhau lên.

A Tử là danh kỹ, bao nhiêu nam nhân muốn mà không được, vừa mới hạ địa vị một chút, rất nhiều người nghe được tin tức tất cả đều ùa đến.

Mấy ngày này trước cửa phòng A Tử khách nhân chật ních, nàng hầu như tiếp đãi khách làng chơi liên tục, từ sáng đến tối nói ít cũng có bốn đến năm mươi người nam tử ở trên giường nhỏ của nàng. Ngay cả đối thủ một mất một còn của nàng là Kim Mai cũng không nhìn nổi, thừa dịp đêm khuya tĩnh lặng lén lút đưa cho nàng một chút thuốc mỡ để bôi, nhưng lúc đẩy cửa vào, lại nhìn thấy trên xà nhà treo một thi thể, cửa sổ mở rộng, gió lạnh từ ngoài cửa sổ mãnh liệt thổi vào, thổi bay váy lụa mỏng như cánh ve trên người nàng, dường như đang nói ra nỗi thống khổ của nàng.

Sau đó không có người nào biết thi thể của A Tử được đưa đi đâu, cũng không có người hỏi, giống như nàng chưa bao giờ tồn tại.

Thẩm Uyển lén lút mua một ít tiền giấy, đốt ở trong phòng nàng ấy, hy vọng kiếp sau nàng ấy đầu thai làm một người trong sạch.

Thẩm Uyển đã từng hỏi Hồng Trần, sau này nàng ấy định sống như thế nào, rốt cuộc kỹ nữ cũng ăn cơm tuổi xuân, đến khi dung nhan của mình không còn nữa, từng lứa người mới mọc lên, mình cuối cùng cũng có ngày bị đào thải.

Hồng Trần chải lọn tóc ở trước ngực, nhìn bầu trời xanh ngoài cửa sổ khẽ cười một tiếng, nói: "Đời này, quả là không ra được. Ở đây ta là đầu bảng, già rồi làm tú bà cũng coi như tiếp quản Hồng Lâu. Nếu ra ngoài, ngay cả con kiến bên đường cũng không bằng, là con chuột người người đòi đánh. Chi bằng ở trong Hồng Lâu làm xong giấc mộng đời này."

Hồng Trần là đầu bảng, người sẵn lòng chuộc thân cho nàng có thể xếp từ cửa Hồng Lâu đến gót chân hoàng thành, lại không có một ai có thể làm cho trái tim nàng rung động, tựa như nàng là một người không có "Trái tim".

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.