(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sunie
"Hắn thật sự nói như vậy?"
Trong phòng, một nam tử trung niên ngồi trên ghế chủ vị, vẻ mặt âm ngoan, Phạm Vệ Thời ở bên cạnh thì có vẻ mặt hoảng loạn.
"Cữu cữu, bây giờ chúng ta nên làm thế nào?"
Nam tử ngồi trên chủ vị đứng dậy, bởi vì tuổi đã cao, lưng đã hơi còng, nhưng cũng khó nén ánh sáng lạnh lẽo trong mắt lão.
Cữu cữu của Phạm Vệ Thời là thừa tướng trong triều, được thánh thượng hết sức tín nhiệm. Qua nhiều năm tốn sức tổ chức, phát triển một đám môn khách, trong triều có quá nửa là tay chân của lão, chờ Phạm Vũ Công chết, đứa cháu trước mặt này kế vị, trở thành con rối của mình. Kế hoạch vốn thuận lợi, với bộ dáng ngốc nghếch của Phạm Vệ Kiếm, nếu không phải ỷ vào mình là Hoàng trưởng tử, giết hắn giống như bóp chết một con con kiến vậy, giữ hắn lại cũng chỉ để làm nền.
"Cần phải vãn hồi sự ưu ái của thánh thượng." Giọng nói tang thương lộ ra sự hung ác.
"Nhưng..." Sắc mặt Phạm Vệ Thời đều là sự khó xử, nhớ đến những ngày này thái độ của phụ hoàng đối với mình, trong lòng không khỏi cảm thấy lạnh, "Nhưng từ sau khi đại ca chết phụ hoàng cũng chưa từng nhìn thẳng ta, chính vụ trước kia để ta xử lý cũng đều ngừng lại. Chuyện của đại ca thật sự không phải là ta làm! Cữu cữu, người phải tin tưởng ta đấy!"
Trần Phong Lâm vuốt chòm râu, con mắt híp lại thành một khe hở, chậm rãi nói: "Chuyện này thoạt nhìn ngươi là người được lợi lớn nhất, thật ra thì không phải vậy, theo tình thế trước mắt, Phạm Vệ Lăng mới là người được lợi lớn. Người này ngươi phải cẩn thận, hắn có thể lấy đầu của Phạm Vệ Kiếm từ trong tay Lâm Địch, chắc hẳn có võ công cao cường, ta phái vài cao thủ phải một khắc cũng không rời khỏi ngươi, hiểu không?"
"Vâng vâng vâng." Phạm Vệ Thời như gà con mổ thóc không ngừng gật đầu, kính cẩn nghe theo giống như một con cừu con, hoàn toàn không có dáng vẻ của một hoàng tử.
Trần Phong Lâm đi đi lại lại ở trong phòng, lão tuyệt đối không nghĩ đến, nửa đường lại nhảy ra một Phạm Vệ Lăng, tiểu tử này lão chưa bao giờ chú ý đến, chỉ nghe nói là một công tử bột không làm việc đàng hoàng, không nghĩ tới lại là giả heo ăn thịt hổ, muốn cướp đồ vật từ trong tay lão, còn non lắm!
Lão càng nghĩ càng giận, nện một quyền thật mạnh xuống bàn, nước trà vẩy ra trên mặt bàn, tiếng "Ầm" rất lớn khiến Phạm Vệ Thời giật mình, nửa cúi đầu, chỉ dám liếc mắt nhìn lão.
"Khi cần thiết, chúng ta chỉ có thể... Bức vua thoái vị."
——
Phạm Vệ Lăng cho phép Phạm Vệ Ninh giúp Thẩm Uyển mở cửa tiệm buôn bán vải, nhiều ít bởi vì nể mặt Phạm Vệ Lăng, Thẩm Uyển nói chuyện rất thuận lợi, quyết định mở hai tiệm vải. Sau khi thiết kế xong hàng mẫu sẽ đưa đến xưởng, dùng số lượng vải vóc của bọn họ để sản xuất quần trong, lại tiếp tục vận chuyển đến cửa tiệm.
Cửa tiệm lấy tên là "Trân châu các", ngày đầu tiên khai trương người rất nhiều, nhưng đa số chỉ đến xem náo nhiệt và hiếm lạ, rốt cuộc không ai xem qua "Quần trong" này, mà cũng ít người mua. Mấy ngày kế tiếp khách lại càng ít, trong tiệm ngoài vài tiểu nhị, đến cả ruồi nhặng cũng không có.
Ban đêm, mọi âm thanh đều yên lặng, đúng là thời gian thích hợp để suy nghĩ. Thẩm Uyển nằm trằn trọc ở trên giường, vì sao quần lót tốt như vậy lại không ai mua, mình cũng mặc, mặc dù không bằng quần lót thời hiện đại, nhưng so với không có quần lót thoải mái hơn nhiều, còn có thể gia tăng tình thú giữa phu thê, phải rất nhiều người mua mới đúng...
Đang đau đầu, một bóng đen từ ngoài cửa sổ vụt vào, mang theo cơn gió mạnh thổi tắt ngọn nến màu đỏ ở đầu giường.
"Ngươi đến rồi!" trong lòng Thẩm Uyển vui sướng, trên mặt khó nén sự hớn hở, nỗi nhớ nhung trong những ngày sắp tới cuối cùng cũng tìm được chốn trở về.
"Ừ."
"Ngươi có thể dùng tiền để mua viết buôn bán? Đừng làm những chuyện nguy hiểm kia nữa."
Đáp lại nàng chỉ có sự trầm mặc, hắn tất phải báo thù vì mẫu phi. Đi đến nước này, Phạm Vệ Thời và Trần Phong Lâm đều nhìn chằm chằm hắn, cho dù hắn bỏ xuống tất cả, theo tính cách của Trần Phong Lâm, sợ rằng hắn phải trốn tránh suốt đời, lão sẽ không bỏ qua tai họa trong lòng là hắn.
"Trong vòng xoáy, khó mà thoát thân."
Thẩm Uyển cho rằng hắn chỉ là một sát thủ bình thường trong giang hồ, xem ra, sự tình cũng không đơn giản như nàng nghĩ...
"Chìa khóa đâu?" Thẩm Uyển bỗng nhớ đến, tuy rằng không vội, nhưng ngày nào cũng muốn thoát khỏi Phạm Vệ Lăng, cũng không thể mang đai trinh tiết này cả đời.
"Chìa khóa phức tạp, cần một khoảng thời gian." Hắn đành phải nói dối, miễn là hắn có thể trì hoãn.
Thẩm Uyển cúi đầu có chút mất mát: "Được rồi." Ngẩng đầu, lại thấy hắn đã đứng ở trước mặt nàng, thân ảnh cao lớn bao phủ vóc người xinh xắn của nàng.
Hắn ôm cơ thể nàng, chậm rãi nói: "Chờ chuyện này kết thúc, ta sẽ mang ngươi đi."
Hai tay Thẩm Uyển ôm lấy tấm lưng vững chai của hắn, nàng không hỏi "Chuyện này" là gì. Hai người ôm chặt lấy cô, trong phòng yên tĩnh, chỉ có nhiệt độ dần dần tăng lên.
Miệng hắn bắt đầu không thành thật dạo chơi ở cổ của nàng, một tay vòng qua eo nàng cũng buông lỏng ra, bao phủ nhào nặn bộ ngực mềm mại.
"Đừng trách ta." Hắn ngậm lấy dái tai nàng, giọng nói khàn khàn truyền vào, khiến Thẩm Uyển không khỏi run lên, không nghiên cứu kĩ lời nói của hắn.
"Sẽ không."
Trong bóng đêm, Thẩm Uyển đáp lại, đôi tay trắng nõn cởi vạt áo hắn ra, cho đến khi lộ ra bộ ngực cường tráng và cơ bụng rắn chắc của hắn. Nàng hôn chầm chậm, cảm giác ngứa ngáy khiến côn th*t dưới thân Phạm Vệ Lăng đứng thẳng lên, cách quần Thẩm Uyển cũng có thể cảm giác được phần cứng rắn kia.
Thẩm Uyển cong khóe miệng, hai tay ôm cổ hắn, nhẹ nhàng nói: "Thao ta."
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");