Xuyên Đến Thanh Lâu Thành Đầu Bảng

Chương 23: Ngươi, là người đầu tiên (H)




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Editor: Sunie

"A! Ngươi, yêu tinh này, hít —— a..." Phạm Vệ Lăng cơ hồ bị cái miệng nhỏ của nàng đánh chiếm, côn th*t lại phình to ra một chút, muốn bắn. Hắn bắt đầu thọc vào rút ra thô bạo hơn, không biết nặng nhẹ. Hắn đè đầu nàng lại, ngừng một lát lại va chạm mãnh liệt, côn th*t lướt qua răng đâm vào sâu trong cổ họng, quy đầu tê dại một hồi, sắc mặt cũng đỏ lên.

"Ô... Ưm a... A... Ưm a... Ô ô..." Miệng của Thẩm Uyển đã vô cùng đau nhức, thân thể nhỏ bé, mềm mại của nàng nơi nào có thể ngăn cản sức mạnh đánh sâu vào như vậy. Trong miệng vừa đau vừa tê, hốc mắt ướt đẫm nước mắt, nước mắt trong suốt ở khóe mắt sắp rơi xuống. Nhưng trong miệng bị nhét côn th*t, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn, cái gì cũng không nói nên lời, chỉ có thể ô ô khóc nức nở nghẹn ngào.

"A... Ừm a... Nhanh..." Phạm Vệ Lăng lấy tốc độ kinh ngạc, côn th*t cấp tốc ra vào ở trong miệng nàng, thọc vào rút ra vài phút, hắn vội vàng rút dương v*t ra, gầm lên, "A... Thật thoải mái... Quá sung sướng..."

Hắn đè thấp côn th*t, mã mắt bắn ra một lượng lớn tinh dịch đặc sệt, phun thẳng vào trên váy nàng.

Phạm Vệ Lăng thở hổn hển, đắm chìm trong khoái cảm, Thẩm Uyển ở bên cạnh gần như ngất đi, thở hổn hển từng ngụm. Phạm Vệ Lăng thấy thế lập tức đỡ nàng dậy, lại thấy lông mày nàng nhíu chặt, khóe mắt giàn giụa nước mắt, bên cái miệng nhỏ đều là chất lỏng dâm mỹ, khuôn mặt nhỏ tràn ngập khó chịu.

Hắn thầm mắng bản thân không biết kiềm chế, ôm nàng vào trong ngực, đau lòng lau nước mắt ở khóe mắt nàng.

"Anh nhi, còn đau không? Là ta không tốt, vừa mới... Không kiềm chế được."

Thẩm Uyển mệt đến mức không muốn nói lời nào, dựa vào ngực hắn, tiếng tim đập bịch bịch dưới da thịt nóng hổi truyền đến, giống như khúc hát ru...

Phạm Vệ Lăng ôm Thẩm Uyển, cẩn thận từng li từng tí xuống xe ngựa, quản gia tiến lên nghênh đón, lại thấy trong ngực hắn ôm một cô nương! Tức khắc cả kinh không nói nên lời. Chủ tử này của ông ngày thường là người sống phóng túng, chỉ là từ trước đến nay lại không thấy hắn dính vào cô nương nào, bây giờ cây vạn tuế này lại nở hoa rồi!

"Chuẩn bị chút nước ấm mang đến phòng ta, chuẩn bị thêm một bộ y phục cho vị cô nương này." Phạm Vệ Lăng vừa đi nhanh, vừa giao phó cho quản gia ở phía sau.

"Vâng vâng vâng..." Vương quản gia trả lời liên tiếp.

"Đúng rồi, phân phó cho bọn hạ nhân cách xa phòng ta một chút, động tĩnh trong tay cũng nhẹ một chút, nếu ai dám lại đây la hét ầm ĩ, cũng đừng muốn đầu nữa!"

Vương quản gia nghe được nửa câu sau lập tức quỳ xuống, sắc mặt trắng bệch, không dám lớn tiếng đáp lời, hạ thấp âm lượng thưa: "Vâng."

Lúc Thẩm Uyển tỉnh lại sắc trời đã hơi sáng, vào lúc mơ màng muốn xoay người, lại phát hiện trên người có một vật đè nặng, ngay cả động cũng không động được. Vừa mở mắt, đã nhìn thấy khuôn mặt của Phạm Vệ Lăng, gần như dán vào mình, mà "Vật nặng" ở trên người là tay chân của hắn, nàng giống như một cái cây bị một con gấu túi ôm...

Nếu không phải trong giấc mộng, Thẩm Uyển cũng không dám không kiêng nể gì cho phép ánh mắt của mình lưu luyến ở trên mặt hắn. Nàng ngắm khuôn mặt hắn, dung nhan hoàn mĩ như ngọc, giống như được điêu khắc tỉ mỉ lộ ra khí khái hào hùng. Mũi cao thẳng, hình dáng rõ ràng, giữa mày lộ ra khí chất cao quý hiếm có, có lẽ là trong giấc mộng, lại có cảm giác thân thiết hơn một chút so với ngày thường, độ cung của đôi môi cực kỳ hoàn mỹ, dường như một giây tiếp theo chiêu bài nụ cười phóng đãng bất kham kia của hắn sẽ nhếch lên.

Thẩm Uyển cơ hồ nhìn đến ngây ngốc, như ma xui quỷ khiến đưa ngón tay ra, vừa muốn chạm vào, đột nhiên miệng Phạm Vệ Lăng rầm rì vài tiếng, nghiêng người đi. Tay chân vừa tách ra, nháy mắt Thẩm Uyển cảm thấy thoải mái hơn, nàng nhìn quanh bốn phía, miễn cưỡng có thể thấy rõ cảnh vật chung quanh.

Nơi này không phải Hồng Lâu, chẳng lẽ... Thằng cha này thật sự mang mình về nhà?

Nàng lặng lẽ đứng dậy, châm cây nến bên giường, ánh nến mờ ảo le lói, nàng liếc mắt nhìn Phạm Vệ Lăng đang ngủ say ở trên giường.

Thẩm Uyển dạo bước trong phòng, cái kệ trên giường gần như đặt đầy sách và rượu, vài tờ giấy nằm rải rác trên bàn, tiện tay cầm một tờ lên, trên đó viết "Rồng vọt lên mây, kiếm cầm trong tay, một khi bầu trời bị thủng, mưa máu rơi đầy thành", Thẩm Uyển không đi sâu nghiên cứu ý tứ hàm xúc trong đó, chỉ cảm thấy nét chữ của hắn cứng cáp hữu lực, không khỏi gật đầu tán thưởng.

Dư quang thoáng nhìn thấy một cái hộp gỗ được giấu dưới tờ giấy, ước chừng dài bằng nửa cánh tay và rộng bằng bàn tay, lớp sơn trên gỗ ở một số vị trí cũng đã gần tróc hết, nhìn cái hộp này cũng đã vài năm rồi, nó không ăn khớp với những đồ vật khác ở trên bàn. Nàng có chút tò mò, tay vừa muốn chạm vào hộp gỗ, bỗng nhiên trên giường truyền đến một giọng nói khàn và nhỏ: "Tỉnh rồi?"

Thẩm Uyển kinh sợ, cả người run lên, ngẩng đầu liền thấy Phạm Vệ Lăng ngồi thẳng ở mép giường đang nhìn nàng, khóe miệng phác hoạ nụ cười quen thuộc.

"Ừ..."

"Ngươi có biết, phòng ta chưa bao giờ cho người khác đặt chân vào. Ngươi, là người đầu tiên."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.