(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục gia vẫn đang thu Ngải Thảo và quả Thông. Trước đó Kiều Diệp mang theo mấy bá mẫu và đám người Nhị Nha thu, hai ngày này liền hoàn toàn giao cho các nàng.
Một đoàn người bày một cái bàn ở cửa nhà, cũng bởi vậy mà sau khi cả nhà Lục Thanh Vinh trở về xuống xe ngựa, liền thấy trước cửa nhà có không ít người. Rất nhiều người trong gùi còn cõng cả Ngải thảo và quả Thông.
Thấy tình hình này, Lục Thanh Vinh cũng hoàn toàn tin lời cậu em vợ nói. Nếu như không phải nhà mình làm, tại sao phải thu những vật này. Trong lòng hắn ta đặc biệt khó chịu.
Người trong nhà càng ngày càng kỳ cục, thậm chí ngay cả chuyện lớn như vậy cũng không có người đi thông báo cho hắn biết nhưng trên mặt lại ẩn nhẫn không hiển lộ ra.
Mấy người đi qua, các thôn dân thấy thế đều cười chào hỏi Lục Thanh Vinh. Ánh mắt nhìn về phía Úc Uyển Chi, thì mang theo nghiên cứu cùng ghét bỏ. Dù sao chuyện của nàng, lão thái thái đã rêu rao ra ngoài. Loại con dâu đào góc tường nhà chồng đi trợ cấp nhà mẹ đẻ, còn dám động thủ với mẹ chồng, đều là đối tượng mà mọi người thảo phạt.
Mọi người nhìn bộ dáng nũng nịu của Úc Uyển Chi, nghĩ thầm thật không nhìn ra tú tài nương tử này bất hiếu cùng nhẫn tâm như vậy.
Úc Uyển Chi cảm giác được ánh mắt các thôn dân nhìn về phía mình hoàn toàn thay đổi. Trước kia là hâm mộ cùng tâng bốc, còn có chút câu thúc nhưng bây giờ lại ghét bỏ khinh bỉ. Không cần hỏi nàng ta cũng đoán được, nhất định là đám người lão thái thái ở trong thôn nói xấu nàng ta.
Dù sao chiêu này trước kia nàng ta từng dùng để đối phó với Tiểu Tiện Chủng. Điều này khiến nàng ta thực sự có chút khó tiếp nhận, hận không thể lập tức mở miệng giải thích. Nhưng cũng biết không thể như vậy, nếu không chính là giấu đầu lòi đuôi.
Thế là nàng ta đưa tay kéo kéo tay áo của Lục Thanh Vinh, trong mắt tràn đầy khổ sở ủy khuất, giống như là muốn khóc. Lục Thanh Vinh tự nhiên cũng phát hiện ánh mắt của các thôn dân nhìn vợ mình đã thay đổi. Hắn cũng đoán được là đám người mẹ hắn làm, lúc này ngực nghẹn lửa càng lớn.
Chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, người trong nhà đều là những kẻ ngu xuẩn, cho nên cho Úc Uyển Chi một cái ánh mắt trấn an. Nếu là đám người mẹ hắn truyền ra, vậy thì sau khi dỗ dành người xong, mẹ hắn lại đi ra ngoài nói với các thôn dân, trước đó đều là hiểu lầm là được rồi.
Đối với những người chân đất không có thân phận địa vị này, không cần quá để ý.
Ánh mắt hai người giao lưu, mấy người Lục đại tẩu bên kia thu Ngải Thảo quả Thông, cũng nhìn thấy cả nhà ngũ phòng. Trong mắt mấy người đều lộ ra vẻ không vui cùng phòng bị.
Lúc này chỉ có một suy nghĩ, thật đúng là bị tức phụ Ngũ Lang nói đúng. Lão Ngũ mang theo con hồ ly này trở về, chắc chắn là hướng về công thức làm nến và nhang muỗi. Nhà có chút tốt liền nhớ thương, thật sự là quá không biết xấu hổ.
Đám tiểu bối nhìn thấy một nhà ngũ phòng ở huyện thành, cũng đều rất không vui. Ngũ thúc bọn họ mỗi lần trở về, đồ trong nhà đều ít đi. Hiện tại càng là muốn đến phá hư bọn hắn ăn thịt mặc đồ mới, quả thực đáng ghét.
Lục nhị tẩu là nóng nảy, trước mở miệng nói: “Lão ngũ, không phải nương đã đưa người vợ bất hiếu kia của ngươi về nhà mẹ đẻ rồi sao? Ngươi sao lại mang nàng ta về, là muốn cố ý chọc giận mẹ à? Các ngươi đến cửa cũng không vào, thế mà đứng ở cửa ôm ôm kéo kéo, đã bao nhiêu tuổi rồi, cũng không xấu hổ.”
Nàng lúc này còn nhớ kỹ chuyện nam nhân nhà mình thương tiếc hồ mị tử, cục tức này đã nghẹn đủ rồi. Mấy chị dâu khác cũng giống như vậy. Nghe tức phụ lão nhị nói như vậy, cũng nhao nhao mở miệng.
“Lão Ngũ, không phải các tẩu tử nói ngươi, mới mấy ngày không gặp đã cùng thê tử ngươi ở trước mặt mọi người dính nhau như vậy, cũng không biết xấu hổ. Người trẻ tuổi cùng cô nương mới thành thân cũng không có lôi kéo ôm ấp như các ngươi, thật buồn nôn. Còn không phải sao, lão Ngũ hai người các ngươi đã về đến nhà, còn phải nhìn nhau triền miên, con mắt cũng kéo tơ, thật là đồi phong bại tục.”
Triền Miên và ánh mắt đều kéo tơ, là từ bọn họ học được từ Kiều Diệp. Trước đó Kiều Diệp nói cha chồng và mẹ chồng sau nàng đặc biệt quấn quýt, thường xuyên nhìn đối phương ánh mắt đều kéo tơ.
Hiện tại xem ra, chính là như vậy. Con hồ ly tinh này ở trước mặt nhiều người như vậy đã câu dẫn lão Ngũ thần hồn điên đảo, thật sự là không biết xấu hổ.
Khó trách nam nhân nhà bọn họ sẽ cầu tình cùng thương tiếc cho nàng ta, thật là vừa nhìn là thấy không đứng đắn rồi.
Vợ lão Tứ nhìn Úc Uyển Chi còn châm chọc nói: “Tức phụ lão ngũ, ngươi làm bộ như vậy, biết ngươi là tú tài nương tử, không biết còn tưởng rằng ngươi là tỷ nhi từ kỹ viện nào đi ra đấy.”
Nam nhân của nàng cũng đã sớm có oán khí rất lớn với một nhà lão Ngũ, vợ chồng bọn họ lén mắng không ít, chỉ là lão thái thái và ba đại bá ca bị vợ chồng lão Ngũ dỗ dành, bọn họ phản đối cũng không có cách nào. Đương nhiên, bọn họ cũng quả thật có ý nghĩ nhịn một chút, về sau dính ánh sáng lão Ngũ. Nhưng trải qua chuyện phát sinh gần đây, vợ chồng bọn họ đã nhìn ra, lão Ngũ căn bản là không đáng tin cậy.
Đặc biệt là còn bị con hồ ly tinh này mê hoặc, tâm đều lệch về Úc gia, chính là một bạch nhãn lang táng lương tâm. Về sau căn bản không trông cậy được. Bọn họ cảm thấy còn không bằng mang hy vọng đặt ở trên người Ngũ Lang cùng vợ hắn.
Nam nhân của nàng nói trải qua chuyện lúc trước, nhìn ra được Ngũ Lang không hề đơn thuần giống như trước kia, về sau tiền đồ sẽ không kém hơn lão Ngũ. Thiên phú đọc sách của Ngũ Lang vẫn mạnh hơn lão Ngũ rất nhiều.
Bởi vậy vợ chồng bọn họ thương lượng mấy ngày, quyết định về sau đều đứng về phía Ngũ Lang cùng vợ hắn. Có thể nhìn ra được, Ngũ Lang và vợ hắn đối với một nhà ngũ phòng ở huyện thành, rất không thích cùng chán ghét. Cho nên hiện tại, cũng chính là thời điểm bọn họ biểu hiện.
Nếu đã đứng về phía vợ chồng Ngũ Lang, vợ chồng bọn họ cũng không sợ đắc tội với một nhà lão Ngũ. Hơn nữa nàng đối với ngũ phòng cũng đã sớm tràn đầy oán khí, hiện tại vừa vặn phát tiết. Nếu để cho tức phụ Ngũ Lang cao hứng, đối với một phòng bọn họ càng coi trọng thì càng tốt.
Lục Thanh Vinh và Úc Uyển Chi không ngờ mấy tẩu tử lại nói như vậy trước mặt mọi người. Lục Thanh Vinh tức giận đến đỏ mặt: “Mấy vị tẩu tẩu, các ngươi nói bậy bạ gì đó.”
Mấy lão nương này sợ là điên rồi, vậy mà bại hoại thanh danh hắn cùng thê tử của hắn như vậy.
Úc Uyển Chi càng tức giận đến sắc mặt trắng bệch, hận không thể đi lên tát mấy người này một bạt tai. Cái gì gọi là không biết còn tưởng rằng nàng ta là tỷ nhi từ trong kỹ viện đi ra. Mấy tiện nhân này cũng dám chửi bới thanh danh của nàng ta như vậy, phản rồi!
Mắt nàng ta đỏ lên, nước mắt lưng tròng: “Mấy tẩu tử, ta biết các ngươi luôn có ý kiến với ta nhưng cũng không thể hắt nước bẩn lên chúng ta như vậy! Chúng ta chỉ là đến cửa nhìn nhau một cái, sao đến miệng các ngươi lại không chịu nổi như vậy? Các ngươi nói hươu nói vượn như vậy, bôi nhọ thanh danh của ta, đối với các ngươi có chỗ tốt gì? Các ngươi muốn bức tử ta sao? Huhu..”
Bộ dạng nàng ta khóc muốn ngất đi, đáng thương mảnh mai tựa vào người con gái nàng ta. Ở bên ngoài, cộng thêm mấy người nói như vậy, nàng ta dĩ nhiên không tiện lại dựa vào trong ngực trượng phu.
Người trong thôn thường thấy phụ nhân và phụ nữ đanh đá khóc lóc om sòm, còn rất ít khi nhìn thấy tú tài nương tử mềm mại như vậy.
Các nam nhân đều có chút nhịn không được lộ ra ánh mắt thương tiếc. Các nữ nhân lại cảm thấy tú tài nương tử này cũng quá biết giả vờ.
Lục nhị tẩu nhìn Úc Uyển Chi nói: “Ta nhổ vào, ai cố ý làm hỏng thanh danh của ngươi. Mọi người không mù mắt, vừa rồi các ngươi dính nhau, nhìn nhau đôi mắt đều kéo tơ rồi, chúng ta đều nhìn thấy. Tức phụ lão Ngũ, ngươi cố ý giả bộ yếu đuối muốn khóc ngất. Chẳng những muốn lão Ngũ thương tiếc đau lòng, còn muốn đàn ông nơi này thương tiếc.”
Tiếp theo lại cố ý nói với các thê tử ở đây: “Các ngươi cần phải quản tốt nam nhân nhà mình, đừng để bị hồ mị tử mê hoặc.”
Những người này lập tức nhìn về phía nam nhân nhà mình. Quả nhiên thấy được ánh mắt thương tiếc bọn họ còn chưa kịp thu hồi. Sắc mặt của từng người đều thay đổi.
Có người hung hãn, lập tức trừng mắt nhìn nam nhân của mình: “Nhìn cái gì, nhìn nữa cũng là nương tử tú tài, không tới lượt ngươi thương tiếc. Nàng ta vừa nhìn chính là giả bộ nhu nhược, chỉ có các ngươi những người mắt thọt này, mới có thể cảm thấy nàng ta đáng thương. Nàng ta không biết xấu hổ, các ngươi cũng không biết xấu hổ sao?”
Không dám hung dữ với nam nhân nhà mình, liền nhịn không được nhỏ giọng mắng: “Thật đúng là hồ ly tinh không biết xấu hổ.” Nghe được mấy câu này, Úc Uyển Chi lần này thật tức giận đến muốn khóc ngất. Ôi, thanh danh của nàng!
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");