Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 89: Chúng ta quả nhiên không nhìn lầm nàng!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hiện tại người của Lục gia vẫn rất tin tưởng vào lời nói của Kiều Diệp. Từ lão thái thái, cho đến một đám vãn bối, lúc này cả đám đều tức giận không thôi. Úc gia quả thực quá không biết xấu hổ.

Lão thái thái nhìn tất cả mọi người trong nhà. Bà nhấn mạnh: “Chuyện công thức, nhất định không thể tiết lộ ra ngoài. Nếu ai dám nói ra ngoài, mặc kệ là cố ý hay là vô tình, liền cút ra khỏi nhà.”

Bà hừ lạnh một tiếng: “Ta tuyệt đối nói được làm được.”

Người của Lục gia vội vàng cam đoan, tuyệt đối sẽ không nói ra. Đặc biệt là mấy người Lục lão đại, chỉ thiếu điều chỉ lên trời thề. Bọn họ đối với Úc lão lục và người của Úc gia cũng có không ít oán khí.

Lão thái thái cảnh cáo xong thì kéo Kiều Diệp sang một bên “tức phụ Ngũ Lang, chúng ta có cần làm chút chuẩn bị gì hay không?” Hiện tại bà thật sự sợ công thức bị người Úc gia lấy mất.

Kiều Diệp cười nói: “Không cần, chúng ta chờ bọn họ động thủ trước, sau đó lại ra tay.”

Lão thái thái thấy nàng rất tự tin, nhẹ nhàng thở ra: “Được, chúng ta đều nghe theo ngươi.”

Kiều Diệp nói: “Bà nội, hôm nay trong nhà có thể bắt đầu thu Ngải thảo và quả Thông trong thôn. Ngài để đường ca bọn họ vào trong thôn nói một chút.”

Trên mặt lão thái thái lộ ra nụ cười kích động: “Để ta đi nói là được, mấy người bọn họ nói không được.”

Kiều Diệp vừa nhìn đã biết lão thái thái muốn đi ra ngoài khoe khoang. Nàng cười nói: “Vậy khẳng định ngài xuất mã càng tốt, ta đây không phải sợ ngài mệt mỏi sao.”

Lão thái thái khoát tay: “Chút chuyện nhỏ này không thể mệt mỏi đến ta. Ta liền đi.”

Nói xong không kịp chờ đợi đi ra ngoài thôn, cũng không lâu lắm, toàn thôn đều biết chuyện lão Lục gia muốn dùng tiền thu Ngải Thảo và quả Thông.

Người sớm biết cũng đã làm chuẩn bị, lập tức cầm Ngải Thảo cùng quả Thông đi Lục gia.

Người không có chuẩn bị đầu tiên là không hiểu ra sao, hoài nghi việc này có phải thật hay không. Dù sao Ngải Thảo và quả Thông bình thường sinh trưởng ở trên núi, cơ bản đều không có người muốn.

Người của Lục gia muốn thì tự mình đi hái là được, sao còn dùng tiền thu? Cũng liền có người hỏi ra.

Lão thái thái cười nói: “Tin tưởng các ngươi cũng nghe nói, nhà chúng ta gần đây làm nhang muỗi bán. Cho nên cần rất nhiều Ngải thảo và quả Thông. Người nhà chúng ta nhiều, quả thật có thể tự mình đi hái. Nhưng ta và Tức phụ Ngũ Lang đều nghĩ, chúng ta không thể chỉ là nhà mình kiếm tiền, cũng muốn kéo mọi người trong thôn cùng nhau kiếm. Cho nên chuẩn bị sau này Ngải Thảo và quả Thông đều thu ở trong thôn. Các ngươi nếu tin tưởng, thì cứ việc đi hái đưa về Lục gia, chúng ta khẳng định đều dùng tiền mua, tiền lập tức thanh toán ngay.”

Nghe lão thái thái nói, người trong thôn kinh ngạc đồng thời cũng không nhịn được kích động lên, không nghĩ tới Lục gia lại hào phóng như vậy. Loại chuyện này đúng là đang chiếu cố người trong thôn. Nếu không Lục gia nhiều người như vậy, chính mình liền có thể hái, cần gì phải dùng tiền mua, vì thế cả đám đều khen lão thái thái.

“Ta đã sớm nhìn ra, ngài chính là lão thái thái nhân từ nhất trong thôn. Đúng vậy, lão thái thái trong thôn, cũng không ai có thể làm được rộng lượng như ngài. Chẳng trách nhà các ngươi có thể có một tú tài. Ngũ Lang thấy cũng có tiền đồ, sau này nhà các ngươi sợ là còn có thể ra tú tài thứ hai. Tức phụ Ngũ Lang thật sự là một phúc tinh. Tức phụ Ngũ Lang cũng là người thiện tâm nhân nghĩa, chúng ta quả nhiên không nhìn lầm nàng. Lục đại nương, ngài chính là có đại phúc khí.”

Những người này, ngươi một câu ta một câu tán dương cùng nịnh nọt, khiến nụ cười trên mặt Lục lão thái làm sao cũng thu không được.

Nghe được mọi người hiện tại tán dương, so với lúc lão ngũ thi đậu tú tài càng chân thành hơn nhiều, cũng khiến cho lão thái thái càng có cảm giác nhập tâm hơn, vừa khiêm tốn, vừa đi theo khen Kiều Diệp, lại khiến mọi người nói thêm nhiều lời hay. Còn dẫn mọi người đi xem nhà bọn họ có phải thật sự thu Ngải Thảo và quả Thông không.

Người trong thôn cũng muốn xác nhận tính chân thực, vì thế bọn họ đi theo lão thái thái trở về Lục gia. Chỉ thấy có người cầm ngải thảo và quả Thông đến bán, cơ bản đều là thông gia của Lục gia, cũng có thôn dân không phải họ Lục nhưng lại có quan hệ tốt với Lục gia.

Kiều Diệp cười để mấy bá mẫu cân hàng

Lục Thiều căn cứ theo trọng lượng, đưa tiền cho người bán.

Nhìn thấy có một thôn dân, chỉ bán ngải thảo cùng quả Thông đã nhận được mấy chục văn. Người trong thôn đến xem náo nhiệt đều sôi trào lên. Tiếp theo khen Kiều Diệp lời hay bay tới ào ào.

Người thông minh cũng không tiếp tục nhìn náo nhiệt, mà là vội vàng lên núi hái ngải thảo cùng quả Thông.

Nhìn những người có quan hệ thông gia và những người giao hảo với Lục gia hôm nay đến bán quả Thông, không cần đoán cũng biết, nhất định là Lục gia đã sớm nói, cho nên mới có chuẩn bị.

Bọn họ cũng không oán giận, dù sao thân sơ khác nhau nhưng trong lòng cũng quyết định, về sau phải giao hảo với lão Lục gia nhiều hơn. Trọng điểm là muốn giao hảo với Kiều Diệp.Sau này có chuyện tốt như vậy, cũng có thể thơm lây trước.

Đương nhiên, cũng có người tìm hiểu nhang muỗi là làm như thế nào. Kiều Diệp liền cười nói thẳng: “Đây chính là bí phương của nhà chúng ta. Nếu như nói ra, Lục gia chúng ta còn bán cái gì?”

Người hỏi thăm chỉ có thể ngượng ngùng cười cười. Có người không cam lòng hỏi: “Tức phụ Ngũ Lang, nhang muỗi kia không phải là làm từ Ngải Thảo và quả Thông chứ?”

Kiều Diệp trả lời: “Đúng, quả thật có hai thứ này.”

Nếu muốn thu Ngải Thảo và quả Thông, mọi người nhất định đều có thể đoán được nhang muỗi cần hai thứ này. Thật ra cho dù không thu, chỉ cần người của Lục gia mỗi ngày lên núi hái hai thứ này, người khác cũng có thể phát hiện.

Người nọ lại giống như tò mò hỏi: “Hai thứ này có thể làm nhang muỗi sao?”

Kiều Diệp cho hắn một ánh mắt như cười như không: “Cái này không thể trả lời. Nếu các ngươi cảm thấy có thể làm, vậy có thể tự mình thử xem. Không cần nàng nói, trong thôn nhất định sẽ có người dùng hai thứ này đi thử nhưng hai thứ này cũng không phải mấu chốt để làm nhang muỗi, Hùng Hoàng mới là quan trọng nhất. Hơn nữa bọn họ cũng sẽ không biết quả Thông, thật ra là dùng để đốt thành than thông, than thông mới là một loại trong cách điều chế.

Ngoại trừ mấy người có tâm tư nhỏ, những người khác lại không có quá nhiều ý nghĩ, cũng không phải không muốn biết công thức, mà là hiểu rõ Lục gia không có khả năng nói. Đổi thành bọn họ cũng sẽ không nói cho người khác biết. Lúc Lục gia có thể tự mình kiếm tiền, kéo bọn họ một phen, đã coi như là nhân nghĩa.

Lục gia vội vàng thu Ngải Thảo và quả Thông, không chỉ toàn thôn đều biết, mà hầu hết các gia đình đều đã hành động.

Ngày thứ hai còn truyền đến thôn ngoài.

Bên kia.

Lư Huyện lệnh và người nhà dùng nhang muỗi, đều phát hiện đây thật là đồ tốt.

Đặc biệt là cha mẹ đã có tuổi của hắn càng khen nhang muỗi nhiều lần.

Vợ hắn còn nhận được nhang muỗi từ trong nhà mua đưa tới, nói là mua ở chợ, bọn họ thử dùng qua hiệu quả rất tốt, lúc này mới dâng lên.

Vợ của Lư đại nhân, cầm một khay nhang muỗi hạ nhân đưa tới nhìn một chút.

Nàng cười nhìn trượng phu nói: “Nhang muỗi bán ở bên ngoài này so với loại đưa cho ngươi còn kém hơn nhiều.” Xem bộ dáng phẩm chất liền không phải cùng một cấp độ. Nàng còn tò mò chọn một khay, quả nhiên không có mùi tuyết tùng.

Lư đại nhân cũng phát hiện, hiển nhiên trong lòng rất vui vẻ thoải mái. Hắn cười nói: “Lục Thiều có lòng. Nhang muỗi hắn đưa sắp hết rồi, ta vốn còn nói sẽ mua của hắn một ít. Bây giờ người nhà bọn họ bán ở bên ngoài, ngược lại là có thể không cần hỏi.”

Hỏi mua, ít nhiều sẽ thiếu một chút nhân tình. Lục Thiều đưa một hộp nhang muỗi, bên trong có mười chín tháp nhỏ.

Mặc dù nhân khẩu của Lư Huyện lệnh không nhiều lắm nhưng cũng không dùng được bao nhiêu ngày.

Vợ ông ta nghe nói như thế lại nói: “Ngươi vẫn phải đi hỏi một chút, ta cũng không thích nhang muỗi này. Chỗ phụ mẫu và nhi tử, nữ nhi, sợ là cũng sẽ không thích. Ta đã hỏi hạ nhân mua, nhang muỗi và nến mà người Lục gia bán cũng không phải loại tặng chúng ta.”

Nàng sinh ra đã tốt, quen dùng đồ tốt rồi. Nếu không có so sánh với nhang muỗi trước đó, cũng có thể dùng loại giá rẻ. Nhưng hiện tại dùng loại tốt, ai còn muốn dùng loại rẻ tiền này.

Lư huyện lệnh bật cười: “Được rồi, hai ngày nữa ta hỏi một chút.”

Không cần nói, để hắn đổi loại nhang muỗi rẻ tiền này, hắn cũng không quen. Loại nến tốt cùng nhang muỗi kia, kinh thành cũng không có, cho nên hắn muốn mua một ít đưa đến kinh thành cho nhạc phụ cùng người giao hảo, duy trì mạng lưới quan hệ.

Một bên khác, tình huống của Kỷ gia cũng không khác lắm, hơn nữa Kỷ gia không có tách ra, người còn rất nhiều, mới lấy được nhang muỗi, Kỷ phụ chỉ chia cho hai người già và con cái. Ngày thứ hai, người của các phòng khác nghe hai vị lão nhân tán dương nhang muỗi dùng tốt, cũng là muốn lấy của Kỷ phụ, cho nên mười chín tháp nhỏ, ở Kỷ gia đã dùng hết.

Vốn định để con trai đi tìm Lục Thiều mua một ít. Quản gia Kỷ gia liền tặng cho cha hắn chút nhang muỗi cướp được ở chợ.

Kỷ phụ chia cho mỗi phòng một phần nhưng ngày hôm sau, mọi người đều nói không muốn dùng loại nhang muỗi này.

Mặc dù cũng có hiệu quả nhưng hương vị và dáng vẻ tinh xảo, lại kém xa trước đó, lại nói loại nhang muỗi hai ba văn một khay này, cũng quá rẻ tiền, nào xứng với thân phận của bọn họ. Ý tứ là muốn dùng loại trước đó.

Kỷ phụ đã dùng một đêm nhưng thật ra ông cũng ghét bỏ. Thế là gọi con trai tới, bảo nó đi tìm Lục Thiều mua thêm nhang muỗi.

Hắn còn muốn cầm mấy hộp đi tặng người, nến cũng thế, không chỉ là nhang muỗi, nến cây trúc cũng phải mua nhiều.

Sau khi Lư huyện lệnh và Kỷ phụ nhận được nến trúc, đều mời bằng hữu đến uống rượu thưởng sáp. Các bằng hữu đều tán thưởng cây nến này, còn hỏi thăm bọn họ, cũng là cực kỳ muốn.

Mấy ngày gần đây Lư huyện lệnh và Kỷ phụ ở thư phòng dùng nến trúc, càng dùng càng phát hiện thứ này dễ ngửi còn sáng. Đối với cây nến trước kia dùng cũng ghét bỏ.

Chuyện hai người mời bạn bè thưởng sáp cũng rất nhanh truyền ra ngoài. Bởi vậy rất nhiều người đều rất tò mò đối với nến cây trúc còn rất muốn mua.

Dù sao lấy thân phận Huyện lệnh và Kỷ phụ ở huyện thành, thứ bọn họ dùng và khen ngợi, đương nhiên sẽ không kém.

Đã có trào lưu thì nhất định phải theo, mà Lục Thanh Vinh cũng nghe nói chuyện cây nhang muỗi và nến trúc.

Tất nhiên ông ta cũng theo trào lưu một phen, hoặc là mua tới đưa đi phủ thành nhằm giữ gìn cùng đả thông một ít quan hệ. Cho nên cũng tích cực gia nhập vào đội ngũ nghe ngóng nhang muỗi và nến trúc.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.