Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 83: Cũng không biết có chịu nổi không




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đám người Lục Đại Lang cũng nhìn rụt cổ, bị dọa không nhẹ. Tức phụ Ngũ Lang quá hung hãn đáng sợ. Cha của bọn họ khổ người lớn như vậy, nàng lại dễ dàng một tay ném người bay ra ngoài. Cái bàn kia cũng thế, đập hai cái liền nứt ra. Bọn họ hoài nghi nàng đến thêm một chút, bàn khả năng sẽ chia năm xẻ bảy. Nếu như đánh vào người cha bọn họ…Nghĩ như vậy, hắn càng không khỏi nuốt nước bọt. Càng quyết định về sau trêu chọc ai, đều tuyệt đối không trêu chọc tức phụ Ngũ Lang, thật là đáng sợ!

Không nhịn được còn nhìn về phía Lục Thiều, ném ánh mắt đồng tình đáng thương cho hắn nhưng lại phát hiện ánh mắt Ngũ Lang nhìn về phía Kiều Tam Nha, vậy mà mang theo nụ cười, còn một bộ dáng vẻ giống như là lấy vợ hắn làm vinh.

Mấy người Lục Đại Lang: “……”

Xong, Ngũ Lang xong đời. Hắn hoàn toàn bị vợ hắn ăn đến gắt gao rồi!

Tuy rằng các nữ quyến cảm thấy cha ruột/bá bá/ thúc thúc có chút thảm nhưng trong lòng lại cảm thấy có chút thoải mái. Cả đám đều sùng bái bội phục Kiều Diệp, thậm chí còn nhiều thêm ánh mắt ỷ lại. Tức phụ Ngũ Lang chẳng những có thể để bọn họ ăn ngon mặc đẹp, còn có thể bảo vệ bọn họ, quá lợi hại.

Kiều Diệp ném xong ba đại hán, liền đi tới trước mặt mấy bá nương. Dịu dàng dỗ dành các nàng: “Đừng khóc, về sau nếu bọn họ còn dám bắt nạt các ngươi, đây không phải còn có ta sao.” Lại nói: “Bọn họ về sau nếu còn dám thương tiếc mẹ chồng ta, ta liền đánh gãy chân bọn họ.”

Mấy người Lục đại lang giật giật khóe miệng, nhịn không được ở trong lòng vì cha bọn họ đốt một cây nến. Bọn họ tin tưởng, tức phụ Ngũ Lang tức giận phát bệnh, thật đúng là làm ra được loại chuyện này. Mấy người Lục đại tẩu thì đều cảm động không thôi. Bọn họ lớn từng này, vẫn là lần đầu tiên được người che chở như vậy. Mặc dù đây là cháu dâu nhưng lại cảm thấy so với nam nhân bọn họ còn cao lớn uy mãnh đáng tin hơn, vì vậy đều gật đầu, còn mang theo vài phần nghiến răng nghiến lợi nói: “Đúng, bọn họ về sau nếu còn dám đưa tiền cho hồ ly tinh kia, giúp hồ ly tinh kia, ngươi liền đánh gãy chân bọn họ.”

Đám người Lục Đại Lang nhìn thấy bộ dáng mẹ mình: “……”

Điên rồi, đều điên rồi. Làm gì có vợ nào yêu cầu cháu dâu đánh gãy chân chồng mình. Mẹ của bọn họ đều bị *mang đến điên rồi, không khỏi có chút đồng tình với cha mình, quá thảm rồi. Nhưng cha mình vì Ngũ thẩm mà ra sức đưa tiền, để bọn họ ăn không ngon mặc không tốt, có vẻ như cũng có chút đáng đời.

Lục lão thái thái không ngờ tức phụ Ngũ Lang lại phát bệnh vì chuyện này. Thói quen vừa phát bệnh liền đánh người này, làm cho bà cũng có chút sợ hãi. Bà vừa đau lòng ba đứa con trai bị đánh, vừa cảm thấy ba người đáng đời. Bà thở dài, mấy nhi tử lo lắng cho hồ ly tinh kia, muốn ra tay với tức phụ của mình, cũng không trách tức phụ Ngũ Lang tức giận như vậy.

Tính tình của lão thái thái rất yêu hận rõ ràng. Bây giờ Kiều Diệp là cháu dâu bà thích nhất, cho nên làm cái gì, bà cũng có thể giúp tìm một cái cớ, mà hiện tại Úc Uyển Chi chính là con dâu bà chán ghét nhất, chỉ cần nhắc đến đối phương, bà liền tức giận.

Bà đi tới cửa nhìn ra bên ngoài. Ba nhi tử đã ngồi dậy, nhìn qua tuy rằng trên mặt mang theo thống khổ nhưng cũng không có bị thương gì.

Trái tim bà cũng thả lỏng. Quả nhiên tức phụ ngũ lang có nặng nhẹ, chỉ dọa mấy tên ngu xuẩn. Bà trầm mặt cảnh cáo mấy đứa con trai: “Thu hết tâm địa gian giảo của các ngươi lại. Về sau lại có dính dáng với hồ ly tinh kia, quấy nhiễu đến cùng một chỗ. Không cần tức phụ Ngũ Lang ra tay, lão nương đánh gãy chân các ngươi trước.”

Nếu như truyền ra ngoài rằng mấy đứa con trai, còn có hảo cảm với em dâu, còn thương tiếc nàng ta. Vậy mặt mũi của lão Lục gia bọn họ còn cần hay không?

Ba người Lục lão đại: “……”

Bọn họ thật không có dính dáng gì với vợ lão ngũ! Sao ngay cả mẹ ruột cũng không tin vậy? Bọn họ oan uổng mà! Nhưng mà tâm tư hâm mộ lão Ngũ cũng hoàn toàn biến mất. Tức phụ lão ngũ có tốt đến mấy cũng không phải là tức phụ của bọn họ, vì hai vợ chồng kia, bị vợ giận chó đánh mèo, bị Tức phụ Ngũ Lang nổi điên thu thập, bị mẹ ruột mắng, cũng không có lời. Mà đối với tức phụ Ngũ Lang, bọn họ về sau cũng không dám trêu chọc nữa.

Mẹ kiếp, từng gặp qua người đàn bà hung hãn, chưa từng thấy người nào hung hãn như vậy. Về sau ở trước mặt tức phụ Ngũ Lang, vẫn là cụp đuôi làm người đi, bằng không nàng tức giận phát bệnh, tai ương chính là bọn họ. Vừa rồi bị ném bay ra ngoài, thật sự là sắp hù chết bọn họ. Đây là nàng hạ thủ lưu tình. Nếu nàng đập bọn họ như đập bàn, lúc này bọn họ sợ là đã xương nứt thành từng mảnh không bò dậy nổi rồi. Nghĩ đến đều cảm thấy đáng sợ. Càng không nhịn được nghĩ lệch ra, thân thể Ngũ Lang nhỏ bé kia, cũng không biết có chịu nổi hay không…

Mấy người Lục lão đại đứng lên trở lại chính phòng nhưng mà lại đều cách Kiều Diệp rất xa, sợ nàng tức giận phát bệnh đánh người.

Kiều Diệp thấy bọn họ sợ hãi mình, xem như bị thu thập ngoan, trong thời gian ngắn khẳng định không dám làm nữa, cũng lười quan tâm bọn họ. Nàng nhìn về phía mấy người Lục đại tẩu nói: “Vì bọn họ tức giận không đáng. Về sau các ngươi cũng ăn mặc thật xinh đẹp, sẽ không kém hơn mẹ chồng sau của ta bao nhiêu. Bọn họ coi các ngươi là bà già mặt vàng, chờ các ngươi trở nên đẹp mắt, cũng đừng để ý tới loại thôn hán người đầy mồ hôi như bọn họ. Cũng không nhìn lại chính bọn họ, rõ ràng không lớn hơn cha chồng ta bao nhiêu tuổi, ai nấy trông cứ như cha của cha chồng ta vậy.”

Lục nhị tẩu nghe nói như thế, nhìn nam nhân nhà mình đang co rúm cách đó không xa. Trong lòng vui sướng, thầm mắng đáng đời, tức phụ Ngũ Lang thu dọn tốt. Nàng ta đồng ý nói: “Đúng vậy, bọn họ cũng không tốt hơn chúng ta chỗ nào. So với lão Ngũ, bọn họ chẳng phải vừa già vừa xấu sao.”

Lục đại tẩu và Lục tam tẩu đều gật đầu: “Đúng đấy, hèn gì không biết xấu hổ ghét bỏ chúng ta. Chúng ta còn chưa ghét bỏ bọn họ đâu.”

Mấy người Lục lão đại: “……”

Nhìn nhau, đều mang theo không thể tin được, bọn họ có già như vậy không? Hơn nữa mấy bà nương này thật sự là muốn lật trời, thế mà còn ghét bỏ bọn họ, chỉ là không dám quát tháo nữa, sợ bị tức phụ Ngũ Lang nhân cơ hội thu thập.

Kiều Diệp cười nói với mấy người Lục đại tẩu: “Đến đến, đến chọn vải, mỗi người làm một bộ xiêm y xinh đẹp. Chờ sau khi kiếm nhiều tiền, ta lại mang các ngươi đi ngân lâu huyện thành mua trang sức. Thế gian này không có nữ nhân xấu, các ngươi dưỡng một chút, ăn mặc xinh đẹp một chút, sẽ không kém ai.”

Kiều Diệp khiến mấy người Lục đại tẩu đều thu hồi nước mắt.

Trong lòng cũng có xúc động rất lớn: “Chúng ta dưỡng một chút ăn mặc đẹp một chút, thật sự không kém hơn so với vợ lão ngũ?”

Kiều Diệp gật đầu khẳng định: “Đương nhiên, vốn dĩ các ngươi đều rất tốt, chỉ là trước đó ăn không ngon, lại phơi gió phơi nắng, làn da không tốt liền già đi.”

Ngũ quan của mấy người quả thật không tính là kém, lúc còn trẻ cũng là cô nương thanh tú.

Nàng nói: “Nuôi một chút, về sau ta sẽ điều chút cao dưỡng da thoa cho các ngươi, các ngươi ăn mặc xinh đẹp, bảo đảm cũng đều là tức phụ xinh đẹp nhất trong thôn.”

Mấy người đều lộ ra vẻ kích động cùng chờ mong. Dù sao coi như đã làm vợ làm mẹ, nữ nhân cũng không có ai không thích cười.

Bình thường bọn họ cũng không ít lần so sánh với những tức phụ khác trong thôn. Ai mà không muốn ra ngoài được người hâm mộ và khen đẹp chứ? Bây giờ bọn họ cũng muốn! Bằng không trước kia cũng sẽ không hâm mộ cùng ghen ghét với vợ lão ngũ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.