Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 82: Cái gì mới thật sự là người đàn bà hung hãn?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục lão đại cũng dùng hết kiên nhẫn, đưa tay kiềm chế cánh tay của vợ mình: “Ngươi thật sự là quá kỳ cục. Lại nháo, ta sẽ phải đánh trả.”

Lục đại tẩu lúc này đã tức điên rồi: “Ngươi đánh đi! Đánh chết ta, ngươi liền dễ dàng đi huyện thành tìm hồ ly tinh kia.”

Lục lão đại đau đầu không thôi: “Nói lung tung cái gì vậy, chúng ta cùng vợ lão ngũ không có nửa điểm quan hệ.” Những bà nương này cố tình gây sự, thật sự là quá phiền phức.

Lục đại tẩu lại không tin: “Vừa rồi ngươi cũng không phủ nhận.” Lại khóc nói: “Ngươi là đồ không có lương tâm, ta ở nhà hầu hạ ngươi cùng một nhà già trẻ, ngươi còn có ngoại tâm, ngươi…”

Lục lão đại càng nghe càng phiền, trực tiếp hất người ra ngã trên mặt đất: “Ngươi lão nương này biết cái gì, nghe người khác nói lung tung vài câu liền nói bậy theo. Nếu ngươi còn hồ nháo, ta sẽ đưa ngươi về nhà mẹ đẻ.”

Động thủ đánh vợ, Hắn chưa từng làm, cũng không xuống tay được nhưng dù thế nào cũng phải trị lão nương này một lần. Lục đại tẩu nghe xong càng khóc dữ dội hơn, ngồi dưới đất vừa vỗ vừa mắng: “Ngươi thật mất lương tâm…”

Lục lão đại nhịn không được, đi tới kéo nàng lên: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi về nhà mẹ đẻ náo loạn.”

Lục đại tẩu lại giãy dụa: “Ta không đi, sai cũng không phải là ta.”

Nàng dâu bị đưa về nhà mẹ đẻ, là bị người trong thôn cười, nàng mới không muốn mất mặt nhưng Lục lão đại lại quyết tâm, muốn chỉnh đốn vợ, thuận tiện để hai đệ muội khác cũng yên tĩnh. Thế là cưỡng ép kéo nàng đi ra ngoài. Đương nhiên, chủ yếu cũng là bị dọa, cũng không phải thật muốn đưa nàng về nhà mẹ đẻ, mà đúng lúc này, Kiều Diệp đưa tay bắt lấy tay Lục lão đại, chỉ bóp một cái, Lục lão đại liền đau đến mức buông cánh tay Lục đại tẩu ra, còn không đợi hắn tức giận, Kiều Diệp đã kéo cổ áo của hắn, ném hắn bay ra ngoài cửa.

Nàng tức giận nói: “Hiện tại ta rất tức giận, ta sắp phát bệnh rồi.”

Nàng chú ý lực đạo và độ cao, cho nên Lục lão đại ném ra cũng sẽ không bị thương gì, bằng không bọn họ bị thương, chẳng những phải bỏ tiền mời đại phu mua thuốc, còn chậm trễ làm việc nhưng dọa hắn một chút, vẫn không thành vấn đề.

“A!”

Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lục lão đại, người trong phòng đều ngừng tay đồng loạt nhìn ra bên ngoài. Đặc biệt là Lục lão nhị và Lục lão tam vốn dĩ cũng chuẩn bị kéo vợ về nhà mẹ đẻ lại càng không nhịn được cảm giác tê cả da đầu. Tức phụ Ngũ Lang này cũng quá bưu hãn. Vợ của bọn họ ở trong thôn, bị người ta nói thành là người đàn bà chanh chua, thật sự nên để những người đó đến xem, cái gì mới là người đàn bà hung hãn thật sự…

Kiều Diệp chuẩn bị tốt giết gà dọa khỉ để lập uy, hơn nữa còn không chuẩn bị chỉ là giết một con. Bởi vậy nàng xoay người nhìn về phía Lục lão nhị và Lục lão tam. Nàng bóp bóp nắm tay, trầm mặt nói: “Nhị bá, tam bá, vừa rồi có phải các người cũng muốn đưa nhị bá nương cùng tam bá nương về nhà mẹ đẻ không? Làm hỏng thanh danh của bọn họ, che lấp cho mẹ chồng sau của ta. Như vậy mới có thể tranh công với kế bà bà của ta.”

Lục lão nhị và Lục lão tam muốn hộc máu, mặt càng nghẹn đỏ hơn: “Ngươi đừng nói hươu nói vượn.”

Nhưng vừa nhìn hai người cũng có chút chột dạ. Bọn họ quả thật muốn học lão đại, dọa đưa mấy bà nương này về nhà mẹ đẻ. Về phần đằng sau cái gì mà tranh công với vợ lão ngũ, đó thuần túy là do Tức phụ Ngũ Lang nói nhảm nhưng Lục nhị tẩu và Lục tam tẩu lại không cho là như vậy. Xem bộ dáng chột dạ của bọn họ, càng tức giận hơn nhưng lại đánh không lại nam nhân nhà mình, vừa rồi gãi gãi giống như gãi ngứa cho bọn họ vậy.

Gần đây, vì Lục tam tẩu ở chung nhiều nhất với Kiều Diệp, vì thế buông nam nhân nhà mình ra, ủy khuất khóc nói với Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi phải làm chủ cho chúng ta!”

Lục nhị tẩu đối với nam nhân nhà mình cũng là miệng cọp gan thỏ, cũng buông hắn ra, ngược lại nhìn về phía Kiều Diệp: “Tức phụ Ngũ Lang, bọn họ chính là ghét bỏ chúng ta là bà già mặt vàng, bị hồ ly tinh mê đến mức cũng không biết đông tây nam bắc. Nhìn thấy hồ ly tinh kia bị nương đưa về nhà mẹ đẻ, bọn họ liền đau lòng. Nếu đưa chúng ta về nhà mẹ đẻ, đến lúc đó người ta đều đến cười nhạo chúng ta, giúp hồ ly tinh kia chia sẻ tiếng mắng đấy.”

Càng nói càng cảm thấy chuyện là như vậy. Hận không thể hiện tại đi Úc gia, đem hồ ly tinh kia bắt ra đánh một trận. Úc lão lục kia, cũng nhất định là hồ ly tinh sai sử đến xúi giục nam nhân các nàng.

Mấy người khác cũng có suy nghĩ tương tự. Cái mông nam nhân nhà mình không sạch sẽ nhưng hồ ly tinh kia cũng không phải thứ tốt. Muốn lập tức đi bắt cho hồ ly tinh kia mất hết mặt mũi. Bọn họ đều nhất trí coi Úc Uyển Chi là người đáng ghét nhất. Càng quyết định sau này nhìn nam nhân nhà mình, tuyệt đối không đưa một văn tiền cho huyện thành, lại nuôi dưỡng hồ ly tinh kia tốt như vậy. Về phần lão Ngũ, đầu cũng không biết xanh bao nhiêu, còn che chở hồ ly tinh như vậy.

Nam nhân nói hoài không hiểu rõ như vậy, về sau sợ là cũng sẽ không, giống như là tức phụ Ngũ Lang nói, so với trông cậy vào lão Ngũ bạch nhãn lang kia, còn không bằng trông cậy vào nàng. Tức phụ Ngũ Lang đáng tin hơn phu thê lão Ngũ nhiều. Về sau cũng đừng nghĩ mấy phòng bọn họ lại cung cấp nuôi dưỡng ngũ phòng. Nếu không đến lúc đó người hưởng phúc là hồ ly tinh, người vất vả lại là các nàng.

Nghĩ đến liền nghẹn khuất tức chết người, không thể không nói, chiêu châm ngòi thổi gió này của Kiều Diệp rất thành công. Úc Uyển Chi trở thành địch nhân của nữ nhân Lục gia, được công nhận là địch nhân, liên đới đối với Cha chồng tồi cũng chán ghét oán hận.

Lục lão nhị tức muốn điên, cái này là cái gì với cái gì? Mặc dù hắn thấy ngũ đệ muội xinh đẹp trẻ tuổi còn rất có phong tình, cảm thấy lão Ngũ có diễm phúc, thật sự không nghĩ lung tung những thứ khác! Hắn giơ tay lên dọa Lục nhị tẩu: “Ngươi bà nương này còn nói lung tung, ta liền đánh ngươi.”

Lục nhị tẩu tức giận đến nghiến răng: “Ngươi đánh đi, đánh chết ta, ngươi đi tìm hồ ly tinh lấy lòng. Nàng ta đã sớm không ưa mấy người chị em dâu bọn ta. Ngươi đánh ta, nàng ta khẳng định nũng nịu cảm tạ nhị bá ca này của ngươi.”

Lục lão nhị tức điên, giơ tay muốn vung xuống nhưng mà lực đạo lại thu lại, chủ yếu là muốn để cho bà nương này câm miệng đừng nói lung tung. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, hắn còn làm người thế nào nhưng bàn tay còn chưa rơi xuống, đã bị Kiều Diệp bắt được.

“- Nhị bá, ngươi dám động vào một ngón tay của nhị bá nương ta thử xem? Hiện tại ta vô cùng tức giận.”

Nói xong nàng kéo cổ áo Lục lão nhị, cũng trực tiếp hất người bay ra ngoài phòng. Tiếp theo nhìn về phía Lục lão tam.

Lục lão tam nghe thấy nhị ca cũng truyền đến tiếng kêu thảm thiết, lại thấy tức phụ Ngũ Lang nhìn mình, không nhịn được có chút sợ hãi. Kiều Diệp đi về phía hắn, hắn không ngừng lùi về phía sau: “Ngũ, tức phụ Ngũ Lang, ngươi, ngươi muốn làm gì?”

Kiều Diệp nhíu mày: “Các ngươi chọc ta tức giận, cho nên ta phát bệnh đấy!”

Lục lão tam: “……”

Nha đầu này phát bệnh thật dọa người, hắn sợ!

Lục tam tẩu nhìn thấy nam nhân nhà mình như vậy, chẳng những không đau lòng, còn cảm thấy rất hả giận. Nam nhân chết tiệt này, trước đó bởi vì nàng một mực sinh con gái, liền thường xuyên oán giận nàng không biết sinh. Bây giờ còn chơi trò tâm địa gian giảo, bị hồ ly tinh kia mê hoặc, càng ghét bỏ nàng người vợ tào khang này. Hắn nên được tức phụ Ngũ Lang thu thập thật tốt.

Kiều Diệp thấy Lục lão tam quay người chạy đi, không để cho hắn chạy.Tiến lên bắt lấy vạt áo sau lưng hắn, cũng vung bay ra ngoài giống như hai người kia

Sau đó người trong phòng lại nghe được một tiếng hét thảm. Lục lão tứ rụt cổ lại, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn, vừa rồi hắn không có phạm phải tội ngu xuẩn giống như mấy ca ca của mình, bằng không trong số những người bị ném đi này, tất có hắn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.