(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp nhìn ra được mấy người Lục đại lang không tin. Bất quá không sao cả, nàng chỉ là để cho bọn hắn có chuẩn bị tâm lý.Nàng cũng bắt đầu tẩy não nam đinh của Lục Gia: “có tiền rồi, cái gì không thể mua? Tầm mắt của các ngươi phải nới rộng chút, đừng cột mình mãi ở một mẫu ba phần đất này.” Mấy người Lục đại lang dở khóc dở cười, bọn hắn không bại gia chính là tầm mắt nhỏ sao. Bất quá nếu như thật sự có ngày dạng kia, bọn hắn vẫn là rất kỳ vọng. Mấy người Lục đại lang gật đầu: “Được, chúng ta sau này tận lực đem tầm mắt nới rộng chút.” Khụ khụ, sau này bọn hắn tận lực bại gia chút?
Kiều Diệp nghiêng đầu với Lục Thiều nói: “Sau này ngươi đi Phủ Thành, có thể mang theo bọn hắn đi học hỏi một chút.”
Tầm mắt nhỏ, vẫn là kiến thức quá ít rồi. Ra ngoài đi nhiều chút, nhìn xem chỗ tốt nhiều hơn.
Hiện tại Lục Thiều đối với Lục Gia so với trước kia cũng có thêm một tia cảm giác thuộc về gia đình này. Đương nhiên, đây cũng là bởi vì tiểu tức phụ, nếu như không có nàng, hắn khả năng sẽ lựa chọn trực tiếp rời xa nơi này. Sau đó đổi sang nơi để cho bản thân cường đại, lại trở về báo thù.
Hắn gật đầu mỉm cười: “Được!” Nếu tiểu tức phụ muốn một mực dùng người của Lục Gia, vậy hắn cũng liền đi theo bồi dưỡng chút nam đinh của Lục Gia vậy. Dù sao người ngoài nhìn vào, lão Lục Gia lão bọn hắn chính là người một nhà, có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu.
Nghe được lời của hai người, mấy người Lục đại lang con mắt đều nhịn không được toả sáng, nội tâm kích động không thôi. Bọn hắn còn chưa từng có ai đi qua Phủ Thành, Lục Thiều muốn mang bọn hắn đi, đó thật là quá tốt rồi. Tuy tức phụ Ngũ Lang quá bại gia, Lục Thiều cũng quá dung túng, bất quá bọn hắn vẫn là rất thích đệ tức này. Dù sao từ lúc nàng đến Lục Gia, cuộc sống của bọn hắn cũng tốt lên, càng không cần mỗi ngày đi trong ruộng, ngày qua ngày làm việc, giống như cả đời chính là như vậy, không có hi vọng gì.
Cuộc sống hiện tại, bọn họ rất thích, ăn ngon còn không cần ngày nào cũng phải ra ruộng. Đi huyện thành bán đồ, so với xuống đất nhẹ nhàng cùng thú vị hơn nhiều, giống như hôm nay bán đi nhiều nhang muỗi như vậy, bọn họ còn có một loại chí khí hào hùng không nói ra được.
Mấy người vừa nói vừa cười trò chuyện. Khi sắp đến cửa thôn, Lục Thiều nhìn về phía một nam tử vừa rời khỏi thôn nhỏ cách đó không xa, nhíu mày.
Kiều Diệp thấy thế: “Ngươi biết người kia? Hình như hắn không phải người trong thôn chúng ta.” Ký ức của nguyên thân rất tốt, người từng gặp cơ bản đều có ấn tượng.
Nam tử ở phía xa hơn hai mươi tuổi, nhìn từ bên cạnh thì dáng dấp cũng được. Ăn mặc không tệ, không quá giống thôn dân, trong trí nhớ nàng chưa từng thấy đối phương.
Lục Thiều thu ánh mắt lại: “Hắn là đệ đệ nhỏ nhất của mẹ kế ta – Úc lão lục.”
Kiều Diệp kinh ngạc: “Hắn đột nhiên xuất hiện trong thôn hẳn không phải là trùng hợp, có phải là đi về nhà hay không?” Úc gia ở thôn bên cạnh, xuất hiện ở cửa thôn khẳng định có vấn đề.
Lục Thiều nói: “Cho dù không phải về nhà, cũng hẳn là tới tìm người trong nhà. Đệ đệ này của nàng ta rất thông minh lanh lợi, còn rất biết ăn nói.”
Kiếp trước dưới sự trợ giúp của cha hắn, Lục Châu Cẩn và Lục Châu Lam, Úc lão lục chẳng những càng làm càng nên. Nếu không phải bởi vì hắn nhúng tay ngăn cản, còn suýt chút nữa thành hoàng thương. Người này không lợi không dậy sớm, tới thôn khẳng định có mục đích.
Kiều Diệp cũng nhíu mày: “Đi về hỏi sẽ biết.”
Vừa về nhà, mấy người Kiều Diệp liền phát hiện bầu không khí trong phòng không tốt lắm. Lão thái thái trầm mặt, mấy người Lục lão đại cười theo. Bọn họ trở về, đám người lão thái thái còn lắp bắp kinh hãi. “Sao các ngươi trở về sớm như vậy?”
Hôm nay mấy người đã mang hết nhang muỗi làm ra trước đó đi. Lục Đại Lang kích động nói: “Bà nội, nhang muỗi cùng nến chúng ta mang đi đều bán hết. Các ngươi là không nhìn thấy, hôm nay thật nhiều người đều là tranh nhau mua ba mươi khay…” Hắn hưng phấn kể lại cảnh tượng hôm nay khay nhang muỗi một lần.
Nghe thấy vậy, đám người Lục lão thái thái cũng kích động hưng phấn không thôi. Đó chính là hơn hai ngàn khay nhang muỗi đấy. Vậy mà chưa hết buổi sáng đã bán hết. Một ngày này kiếm được rất nhiều tiền.
Mặt Lục lão thái thái vốn bình tĩnh, giờ cười thành hoa cúc: “Vẫn là tức phụ Ngũ Lang lợi hại.” Không cần nghĩ cũng biết, khẳng định là công lao của tức phụ Ngũ Lang. Nếu không, với sự vụng về của mấy đứa cháu trai của bà, sợ là bán tới chiều cũng bán không hết.
Kiều Diệp cười nói: “Cũng là bà nội dẫn đầu tốt, ngài là Định Hải Thần Châm của chúng ta.”
Lão thái thái vờ giận liếc Kiều Diệp một cái: “Ngươi chỉ miệng ngọt.”
Tiếp theo ánh mắt nhìn thấy mấy người Đại Lang bao lớn bao nhỏ ôm đồ vật, nụ cười trên mặt cứng đờ.
“Các ngươi lại mua cái gì vậy?”
Kiều Diệp kéo tay lão thái thái lại, nói: “Hôm nay chúng ta kiếm được không ít tiền. Ta muốn mua cho bà nội hai cuộn vải dệt, làm mấy bộ quần áo.”
Lão thái thái ngẩn người, bật cười nói: “Một lão thái thái như ta, làm nhiều quần áo như vậy làm gì. Không cần, cũng quá lãng phí.”
Vải vóc lúc trước tìm được từ nhà con trai, bà thấy quá tốt, cũng không nỡ làm quần áo cho mình. Thật ra muốn làm cho Kiều Diệp mấy bộ nhưng nha đầu này không cần không muốn. Bà nghĩ tới nghĩ lui, quyết định giữ lại cho mấy cháu gái lúc xuất giá dùng làm của hồi môn. Ai ngờ, tức phụ Ngũ Lang lại mua vải cho bà. Tuy đau lòng không nỡ nhưng trong lòng bà vẫn an ủi và vui vẻ.
Kiều Diệp cười nói: “Ngài già chỗ nào? Không già chút nào. Ngài chính là lão thái thái tuấn tú nhất thôn chúng ta. Bây giờ chỉ là ăn mặc quá kém, ra ngoài so sánh với các bà lão khác, mới nhìn không khác lắm. Làm thêm mấy bộ quần áo mới, bà nội ngài ra ngoài chính là lão thái thái đẹp nhất thôn chúng ta. Chúng ta kiếm được tiền, cũng không phải là loại mẹ chồng sau của ta, cái gì cũng chỉ biết nghĩ tự mình dùng hoặc là đưa đến nhà mẹ đẻ.” Thuận tiện bôi đen Cha chồng tồi, kế bà bà một phen.
“Chúng ta trước tiên nghĩ đến, chính là muốn hiếu kính ngài.” Nàng lại mang theo vài phần nũng nịu nói: “Bà nội nhất định phải làm y phục này. Nếu không ta cũng không chịu đâu.”
Lục lão thái cười tức giận liếc mắt nhìn nàng một cái: “Chỉ có ngươi là bại gia nhất.” Nhưng không thể không nói, lời Kiều Diệp nói khiến trong lòng lão thái thái cực kỳ thoải mái. Lúc bà còn trẻ, cũng là một cành hoa trong thôn. Ngũ Lang đẹp trai như vậy là giống như người bà nội này.
Lão thái thái hoàn toàn không để ý tới, năm đó mẹ ruột Lục Thiều là mỹ nhân nổi danh trong huyện thành.
Bà nghĩ thầm mình mặc đẹp chút, không phải là lão thái thái đẹp nhất trong thôn sao. Haiz, tức phụ Ngũ Lang này chính là quá thích nói thật. Ngoại trừ phá của, những phương diện khác đều rất tốt. Về phần mấy người bất hiếu ở huyện thành, nhắc tới liền tức giận, không nghĩ cũng được.
Kiều Diệp khẽ cười nói: “Chỉ cần bà nội vui vẻ, ta phá của thì thế nào? Ta cam tâm tình nguyện.”
Lục lão thái thái vẻ mặt tươi cười giơ tay lên. Nhẹ điểm vào trán Kiều Diệp: “Nha đầu ngươi, chỉ biết dỗ dành lão thái bà như ta.”
Kiều Diệp cười đón ý hùa: “Bà nội vui vẻ, cả nhà ta đều vui vẻ.”
Nhìn tức phụ Ngũ Lang dỗ dành lão thái thái vốn dĩ rất không vui, đến mặt mày hớn hở, càng không mắng nàng chuyện mua vải phá của, người của Lục gia trong lòng ngoại trừ bội phục, vẫn chỉ có bội phục. Trong nhà, trước kia chỉ có lão Ngũ mới có thể dỗ lão thái thái như vậy, hiện tại tức phụ Ngũ Lang càng lợi hại hơn.
Kiều Diệp trước tiên dỗ cho lão thái thái vui vẻ. Lúc này mới giống như lo lắng hỏi: “Bà nội, vừa rồi ta thấy ngươi một mặt không vui, đây là ai trêu chọc ngươi? Ngài nói ra, ta đi giúp ngài trút giận.”
Lão thái thái liếc mắt nhìn mấy nhi tử một cái: “Còn không phải là mấy thứ bực mình này sao.”
Kiều Diệp tò mò hỏi: “Đại bá bọn họ làm sao vậy?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");