(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lư huyện lệnh cũng tràn ngập tò mò đối với nhang muỗi. Hắn đưa tay mở hộp gỗ nhỏ ra, chỉ thấy bên trong có hơn mười viên, màu đen giống như là hình dáng tiểu tháp.
Hắn cầm lấy một quả nhang muỗi lớn cỡ lòng bàn tay nhìn một chút. Khiến hắn hơi kinh ngạc chính là, nhang muỗi này thật sự đã điêu khắc thành một tòa tháp nhỏ tinh xảo tuyệt luân.
Vợ hắn nhìn kỹ cảm thán nói: “Điêu công này thật sự rất tốt.”
Lư huyện lệnh khẽ cười nói: “Điêu công tốt, nhang muỗi này cũng rất lịch sự tao nhã. Ta cũng có chút tò mò, nhang muỗi này là mùi vị gì.”
Cũng bởi vậy không đợi buổi tối, hắn đã dùng mồi lửa đốt một viên.
Rất nhanh, một mùi tuyết tùng thanh lãnh sạch sẽ quanh quẩn.
Lư huyện lệnh cười nói: “Thơm quá, ta thích mùi này.”
Vợ hắn cũng nói: “Nghe quả thật cũng không tệ lắm.”
Lại hỏi: “Loại nhang muỗi này có thể dùng làm hương liệu hay không?”
Lư huyện lệnh lắc đầu: “Không thể. Vị tiểu hữu kia nói nhang muỗi này là dùng để đuổi giết muỗi, cho nên chỉ thích hợp đốt vào lúc tối ngủ một chút. Đem một viên là được, không nên đốt quá nhiều.”
Vợ hắn lúc này mới nói: “Thì ra là thế, vậy chúng ta đêm nay liền đốt một viên thử xem.”
Nàng vừa cười vừa nói: “Ở trong phòng phụ mẫu và nhi tử cũng đưa hai quả qua.”
Lư Huyện lệnh dập tắt nhang muỗi: “Được, buổi tối thử xem. Ta rất thích mùi thơm này, chờ có cơ hội hỏi vị tiểu hữu kia một chút, vợ hắn có thể chế thành huân hương hay không.”
Mùi tuyết tùng mát lạnh này, có một loại cảm giác thanh nhã, dùng để làm huân hương rất không tệ.
Thê tử hắn cười nói: “Vậy thuận tiện hỏi một chút, cây nến và nhang muỗi này, có mùi hương nào khác thích hợp hơn nữ tử ngửi không.”
Lư Huyện lệnh gật đầu: “Được!”
Lục Thiều lấy ra tặng Lư huyện lệnh và nhang muỗi của bạn học kia, là do Kiều Diệp đặc chế, hắn tự tay điêu khắc, cũng là vì nhìn qua cao cấp đại khí tao nhã, ngửi vào cũng nhã. Vốn dĩ muốn thêm đàn hương hoặc trầm hương, đáng tiếc quá đắt, vì vậy Kiều Diệp liền làm ra các loại lá thông, pha thêm hương liệu bột thông, thêm vào nhang muỗi điều chế. Nhang muỗi hai ba văn một khay dĩ nhiên không có thêm qua bất kỳ hương liệu gì.
Bên kia, Kỷ gia.
Kỷ Bách Tùng mở hộp gỗ Lục Thiều đưa tới. Đầu tiên là nhìn thấy cây nến, cũng bị bộ dáng sống động như thật này làm cho sợ hãi thán phục. Hắn lấy nến ra đặt ở trên bàn, cẩn thận xem xét. Phát hiện mỗi phiến màu sắc của cây nến trúc này, chẳng những xanh biếc còn có gân lá, nếu nhìn từ xa thì giống như một cây trúc. Đang nhìn thì một nam nhân trung niên đi vào phòng khách. Ông ta là gia chủ đương nhiệm của Kỷ gia – Kỷ Triết Bằng.
Kỷ Tùng Bách quay đầu cười nói: “Cha, ngươi đến xem cái này, có thể nhìn ra là vật gì không?”
Kỷ Triết Bằng đi qua, nhìn kỹ cây trúc trên bàn.
“Đây là cây trúc dùng cái gì khắc? Nhìn chất liệu trong suốt, có chút giống như là ngọc thạch, nhưng cũng không phải.”
Thấy cha hắn không nhìn ra đây là cái gì. Kỷ Tùng Bách đắc ý nói: “Cha, đây là cây nến.”
Kỷ Triết Bằng ngẩn người: “Đây là cây nến? Làm sao có thể?”
Hắn chưa từng gặp qua loại cây nến này, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Kỷ Tùng Bách biết ngay cha mình sẽ có phản ứng như vậy, vì thế hắn lấy ra mồi lửa, đốt một đoạn bông nhỏ trên đỉnh mấy lá trúc lộ ra. Sợi bông cũng bị nhuộm thành màu xanh biếc, cho nên không cẩn thận cũng không nhìn ra đây là cái gì.
Vừa châm lửa, vài chiếc lá trong nháy mắt sáng lên, đúng là ánh sáng do cây nến phát ra.
Thấy Kỷ Triết Bằng ngạc nhiên không thôi: “Thật không nghĩ tới đây lại là cây nến. Nến cũng có thể làm được nhã trí tân ý như vậy, tuyệt quá!” Tiếp theo còn ngửi được từ trong cây nến đang cháy, truyền ra từng sợi trúc hương tươi mát tự nhiên.
Mắt hắn càng sáng lên: “Lại còn có mùi thơm ngát của cây trúc, dễ ngửi.”
Kỷ Tùng Bách cũng không ngờ rằng trong cây nến này còn ẩn chứa huyền cơ mùi hương. Đối với hương trúc nhàn nhạt thanh tân này, hắn cũng thích.
“Lúc trước Lục Thiều nói đưa ta nến và nhang muỗi, ta còn có chút mơ hồ. Cây nến này cũng không phải vật hiếm lạ, hắn tặng ta cái này như thế nào. Hiện tại mở ra xem, mới biết được có bao nhiêu kì diệu.”
Hắn lại dùng mồi lửa đốt mấy lá cây, phát hiện cây nến này sáng hơn rất nhiều so với nến bình thường. Cười khẽ nói: “Thật là có tâm.”
Kỷ Triết Bằng hơi kinh ngạc: “Đây là vị đồng môn ngươi từng tiếc hận Lục Thiều kia tặng?”
Kỷ Tùng Bách nói: “Đúng vậy ạ! Mặc dù hắn bị cha hắn đưa đi nông thôn, nhưng hắn tự mình đi lên trấn tìm một học đường đọc sách. Vốn dĩ ta còn có chút đáng tiếc, hắn bị người nhà từ bỏ đưa đến thôn quê. Nhưng đi nông thôn thành tích của hắn cũng vẫn rất tốt, ở trên trấn một mình một ngựa. Hơn nữa hôm nay gặp lại, ta phát hiện hắn thay đổi rất nhiều. Ta hàn huyên với hắn, lời nói cử chỉ của hắn đối với người khác, cùng trước đây chênh lệch rất lớn.”
Kỷ Triết Bằng cười hỏi: “Vậy là tốt hơn rồi?” Xem dáng vẻ của con trai, hẳn là càng có thiện cảm với Lục Thiều hơn.
Kỷ Tùng Bách gật đầu nói: “Đúng, trước kia ta và hắn tương giao, là thích sự đơn thuần cùng đơn giản của hắn. Hắn không thích tính kế, làm người cũng chân thành. Càng sẽ không nịnh nọt ta giống như người khác.”
Cho nên khi ở học đường, mặc dù gia thế của hắn và Lục Thiều chênh lệch rất lớn, nhưng lại được coi là bạn học có quan hệ không tệ lắm. Hắn dừng một chút nói: “Hiện tại hắn đã trải qua những chuyện kia, nhìn ra được đã sớm không còn đơn thuần, ngược lại cho ta một loại cảm giác không đơn giản. Nhưng lại khiến ta càng muốn giao hảo với hắn hơn. Trước kia là bạn học tương giao không tệ, có lẽ về sau sẽ trở thành bạn tốt.” Đối với Lục Thiều hiện tại, cuộc trò chuyện trước đó khiến hắn đột nhiên có cảm giác như gặp tri kỷ.
Kỷ Triết Bằng nhướng mày: “Trở nên không đơn giản thấy không rõ, ngươi ngược lại càng muốn thâm giao? “
Kỷ Tùng Bách gật đầu: “Đúng, hiện tại ta và hắn có thể chân chính hàn huyên đến cùng một chỗ, rất nhiều ý tưởng lý niệm càng là không mưu mà hợp.”
Hắn lại mang theo thâm ý nói: “Hơn nữa Lục Thiều như vậy, tương lai nếu có thành tích trong khoa cử làm quan, tiền đồ sẽ không kém.”
Trước kia Lục Thiều được nuôi trong nhà, có chút đơn thuần, không biết buồn lo. Tính tình như vậy, về sau nếu vào quan trường, sợ là sẽ bị người ta ăn đến xương cốt cũng không còn. Còn Lục Thiều hiện tại tiến lùi có chừng mực, lời nói cử chỉ nội liễm trầm ổn, khiến y cũng không nhìn thấu. Y có một loại trực giác, nếu như không có gì ngoài ý muốn, tương lai của Lục Thiều sẽ không kém, cho nên ngoài việc thật sự thích ở chung với Lục Thiều, kết giao cũng là một loại đầu tư cho tương lai.
Kỷ Triết Bằng cười ra tiếng nói: “Vậy ngươi hẳn là không nhìn lầm. Liêm gia đều chịu thiệt trên tay hắn, nếu người này có thể thành công nhập sĩ, ta cũng cảm thấy sẽ không kém.”
Kỷ Tùng Bách ngẩn người: “Liêm gia bị thua thiệt trong tay hắn?”
Kỷ Triết Bằng nói: “Liêm Xuân Nghĩa thu mua người của thê tộc hắn, hãm hại hắn không thành, ngược lại bị hắn phá kế. Hôm nay Liêm Xuân Nghĩa bị tước đoạt tư cách khoa cử, Liêm gia lại không có mạnh mẽ bảo vệ hắn. Trước đó ta nhận được tin tức, Liêm gia muốn tính toán Lư Huyện lệnh thất bại, ngược lại bị Lư Huyện lệnh ăn một quân. Liêm Xuân Nghĩa chính là kết quả đánh cờ của Lư Huyện lệnh và Liêm gia, hiển nhiên cuối cùng là Lư Huyện lệnh ngược lại chiếm thượng phong. Còn Lục Thiều, đồng môn này của ngươi rất được Lư huyện lệnh coi trọng và yêu thích. Cho nên trong cuộc đấu tranh giữa Lư Huyện lệnh và Liêm gia, ta nghi ngờ hắn cũng có tham dự.” Nếu không thì sao Lư huyện lệnh đến lâu như vậy, nhưng vẫn luôn bị Liêm gia đè ép, bị động không thôi. Bây giờ lại chủ động xuất kích, làm cho Liêm gia không thể không từ bỏ Liêm Xuân Nghĩa. Điều này đại biểu cho Liêm gia không thể không chịu thua, chỉ nhìn xem Lư huyện lệnh sau khi nắm giữ quyền chủ động, có thể nắm chắc hay không. Hắn ý vị thâm trường cười cười: “Bầu trời của huyện Ma Du này, có lẽ thật sự có thể biến đổi.”
Giữa Liêm gia và Lư huyện lệnh, nhà bọn họ đương nhiên là hy vọng người sau có thể thắng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");