Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 73: Sẽ có phản ứng gì?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lão thái thái cũng không giấu diếm, nói đây là Ngũ Lang cùng tức phụ Ngũ Lang đưa ra ý kiến. Nhang muỗi cũng là do tức phụ Ngũ Lang làm ra.

Thôn trưởng, tộc lão và các trưởng thôn nhìn Lục Thiều với ánh mắt từ ái không ít. Khen ngợi hắn cưới một người vợ tốt. Lục Thiều cũng khiêm tốn cười hòa theo, cũng làm cho những trưởng bối này phát hiện, Ngũ Lang rõ ràng không giống với lời đồn lúc trước. Nhìn xem khiêm tốn hữu lễ bao nhiêu, còn rất biết nói chuyện. Đối với những lão nhân trong thôn bọn họ chẳng những không ghét bỏ, còn rất tôn trọng. Hai vợ chồng trẻ còn nghĩ tặng nhang muỗi cho mấy lão già bọn họ, đứa nhỏ tốt biết bao. Nhìn dáng vẻ Ngũ Lang, cũng không giống như là sẽ chống đối ngỗ nghịch trưởng bối.

Mấy ngày nay bọn họ cũng nghe không ít chuyện nhà Lục Thanh Vinh, không nhịn được cảm thán, cưới vợ phải cưới hiền. Quả phụ mà Lục Thanh Vinh cưới về, hiển nhiên là một mẹ kế mặt ngọt lòng đắng. Những lời bất lợi đối với Ngũ Lang, sợ cũng là do mẹ kế này thả ra làm bại hoại thanh danh của hắn. Ấn tượng của các trưởng bối đối với Lục Thiều tốt hơn nhiều, ngược lại ấn tượng với vợ chồng Lục Thanh Vinh giảm đi không ít. Đặc biệt là đối với Úc Uyển Chi, thậm chí bắt đầu phản cảm. Có tộc lão nhịn không được hỏi Lục lão thái thái: “Ta nghe người ta nói, con dâu nhỏ của ngươi còn ra tay với ngươi?”

Lục lão thái vẫn còn đang kìm nén cơn giận trong lòng: “Đúng vậy, đó chính là một người bất hiếu, trước kia ta đều bị nàng ta lừa. Nàng ta chẳng những đẩy ngã ta, còn giả bệnh muốn vu oan bà bà ta đây. Lại xúi giục Lão Ngũ thân cận giúp đỡ lão Úc gia. Con dâu như vậy, nhà chúng ta cưới về thật sự là xui xẻo.” Tiếp theo lại chửi bậy không ít, chuyện Úc Uyển Chi làm sao trợ cấp nhà mẹ đẻ.

Trưởng thôn, tộc lão và các trưởng thôn nghe được đều lắc đầu, con dâu như vậy thật sự là quá kỳ cục. Khó trách bị người nhà vong phu đuổi ra ngoài, khẳng định chính là phẩm tính không được. Lục Thanh Vinh cũng quá không phân rõ, nghe phụ nhân kia thổi gió bên gối, ngay cả con ruột cũng không quan tâm.

Đặc biệt là tộc lão Lục gia, cũng không nhịn được hoài nghi, tính tình Lục Thanh Vinh như vậy, về sau thật có thể thi đậu cử nhân, tiến sĩ tiền đồ không? Nếu như có tiền đồ, thật sự sẽ dẫn theo tộc nhân Lục gia cùng phát đạt sao? Sao lại cảm thấy, không đáng tin cậy như vậy chứ! Đừng để bọn họ ủng hộ Lục Thanh Vinh nửa ngày, lại làm áo cưới cho Úc gia, lúc này mới tức nghẹn. Mà nhìn Ngũ Lang như vậy, ngược lại càng giống như là có tình có nghĩa.

Đặc biệt là lão thái thái nói, nhà bọn họ khay nhang muỗi, cũng không muốn chỉ kiếm tiền cho nhà mình, cũng muốn dẫn người trong thôn theo, cho nên hai ngày nữa phải thu Ngải Thảo và quả thông. Bọn họ có thể để người trong nhà chuẩn bị trước, đến lúc đó trực tiếp kéo qua, Lục gia khẳng định đều sẽ thu.

Điều này khiến cho tộc lão và các trưởng thôn đều sáng mắt lên. Cắt ngải thảo và nhặt quả thông còn không đơn giản sao, bỏ chút sức là được, thế mà có thể đổi tiền. Loại chuyện này đúng là Lục gia đang chăm sóc người trong thôn, vì vậy đều cười đáp ứng.

Bọn hắn cũng khen Lục Thiều một phen, nói vợ chồng trẻ bọn họ tuy còn trẻ nhưng rất có tình nghĩa. Có thể nghĩ đến việc dẫn theo người trong thôn cùng nhau kiếm tiền, rất khó được. Đổi thành bọn họ cũng không nhất định có thể làm được.

So với Lục Thanh Vinh chỉ có thể nói vài lời hay ho ngoài miệng, chưa từng giúp người trong thôn, thỉnh thoảng hắn còn mang theo ngạo khí, vẫn là Ngũ Lang thật sự khiêm tốn làm người ta yêu thích như vậy.

Một tộc lão không nhịn được nhìn Lục Thiều đầy từ ái: “Ngũ Lang, ngươi bây giờ đọc sách thế nào? Có tiếp tục khoa khảo không?”

Lục Thiều phát hiện cách của tiểu nương tử rất hữu dụng. Có lợi ích, thái độ của các tộc lão quả nhiên thay đổi không ít. Đương nhiên, điều này cũng rất bình thường. Thiên hạ rộn ràng, đều vì lợi mà đến; thiên hạ nhốn nháo, đều vì lợi mà đi. Tiểu tức phụ chính là nhìn trúng điểm này nên lợi dụng, hắn cũng thụ giáo. Hắn khiêm tốn cười trả lời: “Đọc cũng không tệ lắm, phu tử nói ta có thể tiếp tục đọc. Đồng thời thi huyện sang năm, ta cũng rất nắm chắc.”

Tộc lão cao hứng cười nói: “Rất tốt, ngươi vừa nhìn đã biết là sẽ có tiền đồ. Thi tốt, cũng làm vẻ vang cho Lục gia chúng ta và thôn.”

Lục Thiều lễ phép chắp tay với hắn: “Cẩn tuân thúc gia dạy bảo!”

Lại ý vị thâm trường nói: “Nếu ta có thể một đường thi đi lên, tương lai cũng sẽ không quên tộc nhân cùng thôn chúng ta.” Cho nên tộc lão và các thôn lão hoàn toàn có thể chuyển chú ý từ cha hắn sang người hắn. Đương nhiên, hiện tại mặc kệ nói cái gì, những trưởng bối này mặc dù sẽ thay đổi một chút ý nghĩ, nhưng sẽ không lập tức trực tiếp ủng hộ hắn, còn phải đợi đến khi hắn thật sự thi đậu tú tài mới được.

Tên tộc lão này nghe nói như thế, trong mắt càng thêm từ ái: “Thi tốt, có vấn đề gì không giải quyết được, có thể tìm tộc trưởng cùng những tộc lão chúng ta.”

Một lát nữa hắn sẽ đi nói chuyện này với các tộc lão Lục gia khác, cũng không cần đặt hết hy vọng lên người Lục Thanh Vinh, hắn thấy Lục Thiều cũng không tệ.

Lục Thiều mỉm cười gật đầu: “Được!”

Chuyến đưa nhang muỗi này, cùng các trưởng bối đánh xong tiếp cận, hiệu quả rất tốt. Ít nhất ấn tượng của bọn họ đối với hắn đã thay đổi, không còn giống như mẹ kế đã từng cho người ta tung lời đồn nữa. Chỉ là không biết huyện lệnh cùng bạn học, sau khi nhận được nến cùng nhang muỗi hắn đưa hôm nay, sẽ có phản ứng gì? Chắc hẳn cũng sẽ thích.

Huyện thành.

Lư Huyện lệnh mang hai hộp gỗ Lục Thiều tặng về viện tử. Thê tử hắn thấy thế cười tiến lên hỏi: “Cầm cái gì đây?”

Lư huyện lệnh trả lời: “Một tiểu hữu đưa nến và nhang muỗi.”

Vợ hắn ngẩn người: “Làm sao đưa nến cho ngươi? Nhang muỗi lại là cái gì?” Cho dù là loại nến đắt nhất, cũng không thích hợp lấy ra tặng lễ, hơn nữa nhà bọn họ cũng không thiếu nến.

Lư huyện lệnh kỳ thật cũng tò mò: “Nghe nói là cây nến nương tử hắn cố ý làm. Nhang muỗi là một loại hương đuổi muỗi giết muỗi. Ta mở ra xem, hắn nói trong hộp lớn là nến, trong hộp nhỏ là nhang muỗi.”

Hắn mở hộp gỗ lớn ra trước, sau đó cả người đều ngơ ngẩn.

Thê tử hắn thấy thế tiến lại gần nhìn, kinh hô ra tiếng: “Đây là cây nến?”

Lư huyện lệnh cũng giật mình không thôi, hắn rón rén từ trong hộp gỗ, lấy ra cây nến bằng trúc trông rất sống động, cũng đặt nó lên bàn, nhìn kỹ mới phát hiện đầu sợi của cây nến.

Hắn lấy mồi lửa đốt mấy sợi dây của lá cây.

Tiếp theo, lá cây màu xanh biếc trong nháy mắt sáng lên.

Dần dần còn ngửi thấy một cỗ trúc hương tươi mát lịch sự tao nhã.

Hắn không nhịn được cảm thán: “cây nến này thật sự đặc biệt, còn lịch sự tao nhã, mùi hương này ta cũng thích.”

Có thể nhìn ra được độ sáng sau khi cây nến này được đốt lên, còn sáng hơn cây nến tốt mà hắn đang dùng. Tạo hình độc đáo sinh động như thật, Mùi hương này cũng làm cho người ta yêu thích. Vợ hắn sinh ra trong đại tộc, nhìn thấy cây nến này rất giống với trúc thật, mùi thơm này nàng cũng cảm thấy dễ ngửi. Nàng cũng thích cây nến này: “Vị tiểu hữu này của ngươi thật sự là có tâm, tay của vợ hắn cũng thật khéo.”

Nàng ở kinh thành cũng chưa từng gặp cây nến như vậy, chứng minh đây hẳn là vị thê tử của tiểu hữu kia của trượng phu nàng mới có thể làm.

Lư huyện lệnh vuốt râu nói: “Quả thật có lòng.” Thứ này đưa đến tận đáy lòng của hắn, bình thường hắn rất thích đồ vật lịch sự tao nhã. Tiếp theo hắn thổi tắt cây nến: “Hai ngày nữa ta mời mấy người bạn tới đây thưởng nến uống rượu.”

Vợ hắn vừa nghe liền biết bệnh cũ thích khoe khoang của chồng lại tái phát. Nhưng loại nến đặc biệt lịch sự tao nhã này, quả thật thích hợp mời bạn bè thưởng sáp uống rượu. Lúc bọn họ ở kinh thành, nhà ai có đồ chơi hiếm lạ, đều thích khoe khoang. Nữ tử các nàng làm mấy bộ xiêm y xinh đẹp, hoặc là trang sức đẹp đẽ, cũng thích mặc ra ngoài, mời các phu nhân tiểu thư khác ngắm hoa.

Đáng tiếc đây không phải ở kinh thành, bằng không cũng có thể mời mấy người bạn tốt trong khuê phòng đến làm thơ.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.