Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 62: Làm cho các nàng hâm mộ vô cùng!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi làm xong cây nến trúc, Kiều Diệp và Lục Thiều về phòng nghỉ ngơi.

Người của Lục gia vẫn còn đang làm cây nến dầu thông.

Sáng sớm hôm sau, Kiều Diệp không vội vã làm nến, mà là trước tiên làm ra nhang muỗi.

Để Lục Thiều dùng trúc làm giá đỡ theo lời nàng nói, lại để cho mấy người Lục lão đại tiếp tục làm thêm giá đỡ.

Cơm trưa mặc dù không có thịt nhưng Kiều Diệp nấu mì mỡ hành. Mỗi người còn có một quả trứng ốp la.

Ngoại trừ lão thái thái vẫn đau lòng, những người khác đều ăn rất vui vẻ. Từng người từng người nghĩ trong lòng, đây mới gọi là cuộc sống.

Cơm nước xong xuôi, Kiều Diệp cầm một ít nhang muỗi cùng giá đỡ.

Cùng lão thái thái đi đến nhà mấy đường gia gia, mời các đường nãi nãi ngày mai đi theo lên huyện thành một chuyến. Nàng còn đưa cho mỗi một hộ gia đình một ít nhang muỗi đã làm xong.

Lực lượng của dòng họ thời cổ đại rất mạnh, còn có lực ước thúc không nhỏ, cho nên nhất định phải lôi kéo tụ họp tộc nhân Lục thị.

Người của những phòng khác trong Lục gia, vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến nhang muỗi. Cả đám đều bán tín bán nghi nhận lấy, chuẩn bị ban đêm thử xem, nhưng mà mặc kệ có hữu dụng hay không, cũng làm cho các trưởng bối có ấn tượng tốt với Kiều Diệp hơn, nàng có lòng.

Bởi vậy không ngừng khen Kiều Diệp với lão thái thái, làm cho lão thái thái rất đắc ý và vui vẻ.

Với người Lục gia, Kiều Diệp cũng phát mấy bàn nhang muỗi và mấy cái giá đỡ cho mỗi phòng, để bọn họ thử xem.

Sáng sớm hôm sau.

Người của Lục gia vừa ăn mì nước trứng gà Kiều Diệp dạy Lục tam tẩu làm.

Một bên không nhịn được tán dương: “Tức phụ Ngũ Lang, ngươi làm cái nhang muỗi gì, thật sự là quá tốt, đốt nhang muỗi lên không lâu, buổi tối ta cũng không nghe thấy tiếng muỗi kêu, càng không có bị cắn. Hôm qua là đêm ngon nhất ta ngủ gần đây.”

“Ta cũng vậy, ta kén muỗi nhất. Trước kia mỗi đêm đều bị cắn mấy nốt lớn, bị ngứa tỉnh, tối hôm qua lại ngủ rất tốt.”

Tối hôm qua mấy phòng lão Lục gia đều đốt nhang muỗi, thật đúng là không bị muỗi cắn, từng người lấy làm kỳ lạ không thôi. Bọn họ thật không ngờ, nhang muỗi có hiệu quả tốt như vậy, cũng càng bội phục và tin phục Kiều Diệp.

Thái độ của mấy người Lục đại tẩu đối với Kiều Diệp, càng thay đổi vẻ hung ác ban đầu. Cả đám đều từ cọp cái, biến thành mèo cái dịu dàng ngoan ngoãn, hạ giọng nói với Kiều Diệp xuống không ít, còn mang theo vài phần ân cần. Nghĩ thầm đi theo nương tử của ngũ lang có thịt ăn, có tiền kiếm, còn sẽ không bị muỗi cắn.

Lục lão đại hỏi: “Vợ Ngũ Lang, nhang muỗi này dùng quá tốt, chúng ta có nên mang đi bán ở huyện thành thử xem không?”

Hắn cảm thấy cầm lấy nhang muỗi đi bán, khẳng định càng dễ bán hơn so với nến. Dù sao bên ngoài cũng không có thứ đồ chơi này để bán.

Kiều Diệp gật đầu: “Ta muốn bán. Hôm qua làm xong tặng người, còn thừa. Nếu không hôm nay các ngươi bán nến mang đi bán thử xem. Năm mảnh nhang muỗi một phần, tặng một cái giá trúc, dùng dây bông buộc lại bán đi.”

Lục lão đại cười gật đầu: “Cái này được, vậy một phần bán bao nhiêu tiền?”

Kiều Diệp tính toán chi phí: “Nhang muỗi mắc chủ yếu là Hùng Hoàng, những thứ khác cơ bản đều là tìm trên núi, không tốn tiền. Hay là bán cho ta ba mươi văn một phần.”

Nàng sờ sờ cằm lại nói: “Nếu có thể tự mình tìm được Hùng Hoàng, vậy nhang muỗi ngược lại có thể bán rẻ một chút.”

Lãi ít tiêu thụ nhiều, để cho dân chúng Đại Dần triều đều dùng tới nhang muỗi, còn rất không tệ.

Lục Thiều mở miệng nói: “Ta biết có một nơi có Hùng Hoàng. Nếu không sợ mệt, có thể tự mình đi nhặt, kéo về làm nhang muỗi.”

Kiếp trước hắn bị người Liêm gia đuổi theo không buông, trong lúc vô tình hắn chạy đến một ngọn núi, phát hiện lưu huỳnh. Đó là nơi vô chủ, cho nên đi nhặt không thành vấn đề, còn không đợi Kiều Diệp mở miệng, đám người Lục lão đại đã nói: “Có gì mà phải sợ mệt. Không phải chỉ là bỏ chút việc chân tay thôi sao. Nếu có thể nhặt được trở về, có thể tiết kiệm không ít tiền.”

Kiều Diệp gật đầu: “Vậy thì đi tìm đồ miễn phí đi. Nếu có thể tìm được, nhang muỗi bán mười lăm văn một phần đi.”

Đại Dần triều bởi vì tương đối cởi mở, ra biển càng là món lãi kếch sù, chính sách thu thuế cũng không khắc nghiệt lắm, cho nên thực lực kinh tế và quốc lực tổng thể rất mạnh. Người giàu có không ít, cuộc sống của dân chúng cũng không tệ lắm. Định giá như vậy, chỉ cần người không quá nghèo, đều có thể dùng được nhang muỗi, nếu là người quá nghèo, cho dù bán mấy văn tiền một phần, bọn họ cũng không nỡ mua.

Nàng phân phó đám người Lục lão đại: “Các ngươi hôm nay đừng đi bán nến nữa, đi theo tướng công ta tìm Hùng Hoàng đi.”

Đám người Lục lão đại tự nhiên không có ý kiến: “Được.”

Ăn sáng xong, nam đinh Lục gia cơ bản đều đeo gùi, cùng Lục Thiều xuất phát đi tìm Hùng Hoàng.

Qua hơn một canh giờ, các lão thái thái của Lục gia ở mấy phòng khác tới.

Nhìn thấy Kiều Diệp liền kéo tay nàng, mặt mày từ ái khen: “Tức phụ Ngũ Lang làm nhang muỗi, thật sự là quá tốt. Đúng vậy, tối hôm qua ta hiếm khi có được giấc ngủ ngon. Tức phụ Ngũ Lang thật sự lợi hại, ngay cả đồ diệt muỗi cũng có thể làm ra.”

Già rồi vốn dĩ ít ngủ, buổi tối muỗi kêu và cắn rất ảnh hưởng giấc ngủ, không thể không nói, tối hôm qua các nàng đều ngủ ngon giấc.

Từng người kéo tay Kiều Diệp khen xong. Lại nói với Lục lão thái thái: “Tẩu tử thật có phúc khí, cưới cháu dâu như vậy. Đúng vậy, ta thật sự hâm mộ ngươi, có cháu dâu hiếu thuận lại lợi hại như vậy.”

Hôm qua mấy lão thái thái nghe Lục lão thái thái nói tức phụ Ngũ Lang suy nghĩ cho thân thể của bà như thế nào. Làm sao nấu ăn ngon bổ thân thể cho bà, làm sao quan tâm hiếu kính bà. So sánh như vậy, các bà liền cảm thấy cháu dâu nhà mình là nhặt được.

Đặc biệt là Kiều Tam Nha có thần sông che chở, từ một kẻ ngốc trở lại bình thường, thế mà còn biết làm nhang muỗi. Các nàng còn nghe nhi tử nói, hai ngày này huynh đệ Lục gia đi huyện thành và trấn trên bán một loại nến chưa từng thấy qua. Nói không chừng cũng là Kiều Tam Nha làm ra. Đây không phải là phúc tinh sao. Khiến bọn họ hâm mộ vô cùng. Bọn họ cũng muốn cháu trai cưới phúc tinh như vậy vào cửa.

Lục lão thái thái nghe thấy từng lời từng lời tán dương thật vui vẻ: “Ta cũng cảm thấy Ngũ Lang cưới vợ tốt. Ta thích nhất cháu dâu này.”

Bây giờ bà nhìn cháu dâu Kiều Diệp này, đặc biệt thuận mắt và yêu thích.Chẳng những có thể giúp gia đình kiếm tiền, còn hiếu thuận hơn con dâu.

Kiều Diệp được các lão thái thái khen, cũng không có ngượng ngùng, ngược lại cũng khen mấy lão thái thái đủ kiểu. Ví dụ như con nhà ai hiếu thuận bao nhiêu, con nhà ai không chịu thua kém bao nhiêu. Rất nhanh đã khen các lão thái thái đến hớn hở, càng thêm yêu thích nàng.

Một lát sau, Lục đại lang từ huyện thành gấp trở về. Hắn nói với lão thái thái: “Bà nội, Úc gia lão thái đã sớm dẫn cháu trai đi nhà ngũ thúc.”

Nụ cười trên mặt lão thái thái thu liễm vài phần, gọi các tỷ muội xuất phát.

Ngoại trừ mấy lão thái thái, lão thái thái còn gọi mấy con dâu.

Trong đám tiểu bối, chỉ mang theo Kiều Diệp và Lục Lục Lang.

Đoàn người ngồi xe bò, khí thế hung hăng đi về phía huyện thành.

Trên xe bò.

Lão thái thái lại bảo Kiều Diệp kể chuyện xưa.

Kiều Diệp tiếp tục kể một vài chuyện xưa về phù nương ma. Ví dụ như con dâu nhà ai, điều kiện nhà chồng tốt hơn rất nhiều. Con dâu lại dùng tiền và tài nguyên nhà chồng, không ngừng nâng đỡ cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội nhà mẹ đẻ, nhưng cuối cùng nhà mẹ đẻ nàng từng người sống rất tốt, đối với nhà chồng nàng vênh váo tự đắc các loại không để vào mắt. Lúc nhà chồng gặp nạn, nhà mẹ đẻ nàng chẳng những không giúp đỡ, còn giẫm một cước, còn có một người con dâu nào đó vì nâng đỡ nhà mẹ đẻ, trộm bí phương nhà chồng, cho huynh đệ nhà mẹ đẻ làm ăn. Cuối cùng việc làm ăn của nhà chồng đều bị nhà mẹ đẻ nàng cướp sạch, còn có chuyện cũ của thế gia đại tộc: Một nữ tử thế gia tiền triều vì nhà mẹ đẻ, lấy chứng cứ nhà mẹ đẻ làm giả, cố ý đặt vào trong thư phòng trượng phu. Cuối cùng nhà chồng bị oan uổng tội thông đồng với địch phản quốc, cả nhà bị lưu đày vân vân.

Những câu chuyện này, trong phim truyền hình hiện đại còn nhiều, Kiều Diệp hạ bút thành văn, nhưng các nữ quyến và bà nội Lục gia, lại chưa từng nghe qua. Từng người một say sưa lắng nghe.

Đối với những con dâu quá mức nâng đỡ nhà mẹ đẻ kia, lại nhịn không được mắng không ngừng. Tổng kết chính là, nhà ai cưới được con dâu như vậy thì nhà đó xui xẻo.

Kiều Diệp kể những chuyện xưa này, cũng là vì làm nền. Một hồi để các lão thái thái, sau khi nhìn thấy Úc Uyển Chi trợ cấp nhà mẹ đẻ như thế nào, càng dễ mang vào ác cảm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.