(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Bốn huynh đệ Lục gia, Lục lão đại và Lục lão tứ đến huyện thành, lão nhị và lão tam đi lên trấn.
Lục lão đại và lão Tứ lại tự mình dẫn theo con trai, phân biệt bày quầy bán hàng ở hai chợ náo nhiệt trong huyện thành.
Loại chợ này có quầy hàng cố định, cũng có một chút tạm thời. Vị trí tạm thời không tính quá kém, chỉ cần giao năm văn tiền là có thể bày đến lúc tan chợ.
Bọn họ lấy nến ra, dựa theo Kiều Diệp nói, cầm một cây đốt làm hàng mẫu. Sau đó miệng còn thét to: nến bán rẻ, chỉ cần mười lăm văn một cây.
Tuy rằng huyện thành không giàu có và đông đúc như phủ thành và kinh thành nhưng cũng có không ít người giàu có không thích dùng ngọn đèn, đều là mua nến dùng.
Rẻ nhất hai mươi văn, đắt hơn thì mấy chục văn.
Bây giờ nhìn đám người Lục lão tứ chỉ bán mười lăm văn, đốt cháy cũng không khác biệt nhiều so với loại nên hai mươi ba văn bọn họ mua. Vì vậy dần dần đã có người mua.
Lục lão tứ vừa vặn bán cho hai vị khách, đưa mấy cây nến thu tiền xong, phát hiện phía trước có người đến. Hắn quay đầu cười hỏi: “Khách nhân muốn mua mấy cây?”
Hỏi xong mới phát hiện là Lục Mai, hắn còn ngẩn người: “Đại Nha đấy à!”
Lục Mai nhìn thấy Tứ thúc, còn tưởng rằng bọn họ lại tới bán giỏ trúc gì đó. Chờ đến gần mới phát hiện, bọn họ thế mà đang bán nến. Bởi vậy không khỏi hỏi: “Tứ thúc, sao các người lại bán nến ở đây? Từ đâu tới?”
Lục lão tứ là người khôn khéo nhất trong bốn huynh đệ. Bình thường có chuyện gì, đều là các ca ca ra mặt. Hắn vẫn luôn phải trợ cấp cho nhà lão Ngũ, trong lòng đã sớm có ý kiến, cho nên ngoài việc nông, lão đại làm nghề mộc, lão tam sửa nhà cho người ta, lão nhị bện giỏ cỏ vân vân kiếm tiền trợ cấp trong nhà.
Hắn thì không học những thứ khác, chỉ cố ý học bện rổ đơn giản với lão nhị, liền không có vất vả như ba huynh đệ khác. Bình thường làm việc nhà nông, hắn cũng không có ra sức như mấy huynh đệ khác, thật sự là không muốn toàn tâm toàn ý đi trợ cấp cho lão Ngũ, cho nên lời nói trước đó của thê tử Ngũ Lang, hắn cũng là tán thành nhất. Đặc biệt là ngày hôm qua nhìn thấy cuộc sống giàu có của lão Ngũ, liền không nhịn được nghĩ đến cuộc sống khổ cực của bọn họ. Cộng thêm lão Ngũ chỉ có ba lượng bạc cũng không nỡ tiêu cho bọn họ. Khiến hắn thất vọng đau khổ, đồng thời cũng nhận định lão Ngũ không có lương tâm.
Hiện tại cũng không đáng tin cậy, về sau coi như phát đạt, bọn hắn e là cũng không dính được bao nhiêu ánh sáng, còn không bằng đi theo tức phụ Ngũ Lang lăn lộn. Chí ít tối hôm qua và sáng nay đều ăn no, còn ăn rất tốt.
Việc bán nến, làm ăn không nói tốt bao nhiêu nhưng cũng bán một ít lẻ tẻ. Tiền kiếm được này, là thật đấy. Bởi vậy nhìn thấy Lục Đại Nha, trong lòng của hắn đầu tiên là lộp bộp một cái. Ý nghĩ đầu tiên trong đầu là nếu để cho lão Ngũ biết bọn họ bán nến, qua mấy ngày nữa sợ là Lão Ngũ sẽ dẫn theo người một nhà trở về tống tiền.
Hôm qua tiêu ba lượng bạc, với tính tình của lão Ngũ, tuyệt đối sẽ nghĩ cách lấy lại từ chỗ lão thái thái, cho nên không thể để cho nhà lão Ngũ biết.
Đối với Lục Mai, chất nữ cũng chỉ biết ăn cây táo rào cây sung này, từ trước đến nay hắn đều không thích, vì thế hắn lạnh nhạt nói với Lục Mai: “Chúng ta quen một người bán hàng rong, hắn lấy một đống nến rẻ từ bên ngoài tới, nhờ bán giúp. Một ngày cho chúng ta mười văn tiền công, gần đây công việc trên ruộng không bận rộn lắm, chúng ta đến giúp đỡ bán đi.”
Lục Mai nghe nói mới mười văn tiền một ngày, trong lòng bĩu môi, thật ít. Tiếp theo xoay chuyển ánh mắt nói: “Tứ thúc, nến nhà cháu vừa vặn dùng hết rồi, thúc cho cháu mấy cây đi.”
Lục lão tứ sao có thể không nhìn ra, đại điệt nữ là muốn lấy không. Trước kia đại điệt nữ này cũng đi theo lão Ngũ không ít, về quê tống tiền, đặc biệt không được lòng người. Sắc mặt hắn không thay đổi nói: “Mười lăm văn một cây, ngươi muốn mấy cây? Nến này bề ngoài không đẹp bằng cửa hàng, đốt lên đều không khác nhau lắm nhưng rẻ hơn rất nhiều. Tướng công ngươi là người đọc sách, ngược lại là có thể mua nhiều thêm mấy cây để dùng.” Muốn lấy không hả, nằm mơ đi.
Lục Mai nghe xong liền không vui: “Tứ thúc, chỉ là mấy nến, sao thúc còn đòi tiền cháu nữa. Cha ta và đệ đệ cũng là người đọc sách, ta còn muốn đưa cho bọn hắn mấy cây.”
Bởi vì có người đọc sách, cộng thêm không thích dùng ngọn đèn, nến hai nhà bọn họ mỗi tháng tiêu hao không ít, tự nhiên muốn lấy thêm mấy cây.
Lục lão tứ cũng không cao hứng nói: “Chúng ta đây chính là giúp người khác bán. Cho nhà các ngươi mấy cây, chờ đến khi tính sổ với người ta, vậy ta phải đền tiền.”
Thấy Lục Mai còn muốn nói chuyện, hắn lại nói: “Tiền trong nhà đều ở chỗ lão thái thái, ta không có tiền trợ cấp cho các ngươi. Nhà chồng ngươi điều kiện tốt như vậy, chẳng qua là mấy cây nến mà thôi, chẳng lẽ còn mua không nổi?”
Lục Mai nghĩ thầm đương nhiên mua được nhưng có thể không tốn tiền, vì sao không cầm? Nhưng nhìn dáng vẻ của Tứ thúc, là không thể nào để nàng lấy không, vì vậy con ngươi nàng lóe lên: “Cũng không biết trong nhà còn hay không, chờ ta trở về xem một chút. Nếu như không còn, ta lại đến mua.”
Nàng lại nói: “Tứ thúc, cháu còn có việc phải đi trước.”
Lục lão tứ khoát tay với nàng: “Đi đi.” Hắn còn chờ chào hỏi khách nhân khác.
Lục Mai cũng không về nhà, mà là đi nhà mẹ đẻ. Lúc này cả nhà đều ở đây, nàng vừa vào cửa đã nói chuyện Lục lão tứ bán nến.
Lục Thanh Vinh kinh ngạc: “Bọn họ còn quen biết với một tay bán hàng rong từ khi nào vậy?”
Lục Mai lắc đầu: “Không biết, tứ thúc chưa nói. Cha, con nhìn nến kia vẫn rất không tệ. Ngươi không mau tới xem? Lấy chút đồ dùng cho Tứ thúc.”
Lục Thanh Vinh bình thường không quản chuyện mua đồ trong nhà, quay đầu nhìn về phía Úc Uyển Chi.
Úc Uyển Chi cười nói: “Nhà chúng ta mỗi tháng phải dùng nến trên trăm văn tiền, lần trước mua cũng sắp dùng hết rồi. Ta còn nghĩ hai ngày nữa đi cửa hàng mua một ít đây”
Nàng ta cũng có suy nghĩ giống như kế nữ, có thể lấy được đương nhiên không thể bỏ qua.
Bởi vì mấy năm nay vẫn luôn được lão Lục gia nuôi dưỡng, cho nên nàng ta đã sớm coi tiền của Lục gia như tiền của bọn họ. Dù sao chồng của nàng ta cũng có tiền đồ, mặt mũi người ở quê cũng có ánh sáng, còn có thể được thơm lây.
Hôm qua tốn hơn ba lượng bạc tiền thuốc, nàng tức giận đến cả đêm ngủ không ngon. Hôm nay đi lấy thêm chút nến làm lợi tức đi. Qua mấy ngày lại để trượng phu về thôn dỗ lão thái thái một chút, từ trong tay đối phương móc chút tiền mang về.
Nghe nàng ta nói như vậy, Lục Thanh Vinh nghĩ có thể tiết kiệm một chút thì tiết kiệm một chút, vì vậy đứng lên nói: “Vậy ta đi chợ xem một chút.”
Lục Mai vội vàng đứng lên nói: “Cha, con dẫn cha đi.” Chờ cha nàng ta cầm, nàng liền chia mấy cây trở về.
Lúc hai người đến chợ, nhìn thấy trên quầy hàng của Lục lão tứ có không ít người mua nến, vì vậy hắn đi tới.
Lục lão tứ cũng nhìn thấy lão Ngũ, nghĩ thầm thật xui xẻo.
Lục Thanh Vinh đi lên trước cười hỏi: “Tứ ca, việc làm ăn này của huynh nhìn cũng không tệ lắm nha.
Lục lão tứ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đây cũng không phải là việc làm ăn của ta, chúng ta cũng là giúp người bán.”
Hắn vừa nhìn thấy Đại Nha sau lưng lão Ngũ, liền biết nha đầu này còn chưa hết hy vọng.
Haiz, xem ra Ngũ Lang thật sự là măng mọc tốt, mà lão Ngũ cùng Đại Nha đều là một cái đức hạnh.
Lục Thanh Vinh cũng không vội vàng lấy nến, mà là kéo Lục lão tứ qua một bên, thấp giọng nói: “Tứ ca, nến của huynh lấy bao nhiêu văn tiền?”
Lục lão tứ nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
Lục Thanh Vinh nói: “Một cây ngươi kiếm được bao nhiêu?”
Nếu trong nhà có thể có thêm thu nhập này, vẫn là rất tốt, nhưng hắn muốn hỏi rõ ràng, lão tứ một cây nến có thể từ đó kiếm được bao nhiêu, trong lòng mới có chừng mực.
Lục lão tứ cạn lời: “Không kiếm được, một ngày cho ta mười văn tiền.”
Lục Thanh Vinh không tin: “Lão Tứ, người một nhà chúng ta không nói hai lời, trong mấy huynh đệ ngươi là khôn khéo nhất. Ngươi có tăng giá bán một chút hay không?”
Dù sao hắn cũng không tin, lão Tứ sẽ thành thành thật thật dựa theo giá cả kia bán, hơn nữa rốt cuộc có người bán hàng rong hay không, hắn còn có chút nghi vấn.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");