(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lục Thanh Vinh chỉ cảm thấy gân xanh trên trán nhảy lên đau đớn. Mẹ hắn thật sự là quá không có đầu óc, nha đầu chết tiệt tùy tiện lừa gạt, liền nghe nàng. Hắn biết thê tử sẽ không muốn cùng đi xem bệnh với mẹ ruột, vì vậy giống như bình thường dỗ: “Nương, thân thể của người mới là quan trọng nhất. Đây là bệnh cũ của Uyển Chi, ở nhà dưỡng dưỡng là được, không cần đại phu khám. Vẫn là ta dẫn ngài đi là được, nàng cứ ở nhà đi.”
Lục lão thái liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi bảo vệ cũng quá chặt, ta còn có thể ăn nàng ta hay sao?” Lại hừ lạnh nói: “Hôm nay nàng ta cũng nhất định phải đi xem. Nếu lại ngất đi, không phải có thể tội lỗi đè trên người chúng ta sao? Không chỉ nàng ta đi, nương nàng ta cũng phải đi theo.”
Úc lão thái thật sự có khả năng đi ra bên ngoài nói xấu bà, cho nên phải phòng ngừa.
Lục Thanh Vinh có chút sụp đổ: “Nương, đó chẳng qua là tức phụ Ngũ Lang nói bừa, Uyển Chi làm sao có thể đổ lỗi cho các người chứ. Không có chuyện như vậy. Lại nói không phải còn có ta sao.”
Kiều Diệp thốt ra một câu: “Công công, ngươi mới là không đáng tin cậy nhất đi. Bà nội là mẹ ngươi đấy, lời của bà thế mà ngươi không nghe một chút nào. Ngươi mấy năm nay đọc sách, đọc đến mông trâu rồi à? Có thê tử đã quên mẫu thân, ngươi thật đúng là bất hiếu.”
Trước đó cha chồng cặn bã thích lấy hiếu đạo đè tiểu tướng công, hiện tại nàng liền giúp hắn trả lại.
Nghe những lời này, ý cười trong mắt Lục Thiều càng đậm. Tiểu tức phụ che chở hắn như vậy, hắn còn rất cao hứng.
Lục Thanh Vinh tức giận đến sắc mặt xanh mét: “Câm miệng, ngươi thật sự là làm nhục vănnhã.” Cái gì đọc đến trong mông trâu, quá thô bỉ.
Kiều Diệp nhún nhún vai, bĩu môi hỏi: “Văn nhã là gì? Có thể làm cơm ăn không?”
Lục Thanh Vinh nghẹn họng: “Ngươi…”
Hắn và nha đầu thô bỉ này không có cách nào nói tiếp.
Lão thái thái cũng không vui, nhi tử không nghe lời mình. Bà cau mày nói: “Thế nào, lời ta nói bây giờ đối với ngươi mà nói một chút tác dụng cũng không có sao? Ta quan tâm thân thể con dâu, quan tâm là tội lỗi sao? Nếu đã như vậy, bây giờ chúng ta đi ra ngoài hỏi hàng xóm thử xem, rốt cuộc là các ngươi bất hiếu, hay là ta người làm mẹ này sai rồi.”
Lục Thanh Vinh càng đau đầu hơn: “Nương, lời ngài nói đương nhiên hữu dụng. Ngài quan tâm con dâu làm sao có thể sai, ngài hiểu lầm.”
Mẹ hắn sao cũng làm người ta không bớt lo như vậy, đi theo nha đầu chết tiệt này mù quáng dính vào cái gì? Hắn mới là nhi tử của bà mà!
Nếu như đi ra ngoài hỏi hàng xóm, một cái thanh danh bất hiếu xuống, hắn còn mặt mũi gì? Đương kim Hoàng Thượng là một đứa con có hiếu, bởi vậy vô cùng chú trọng hiếu đạo.
Hắn còn phải tiếp tục khoa khảo, làm sao cũng không thể gánh tội danh bất hiếu, chỉ có thể kiên trì đồng ý.
Trong lòng Úc Uyển Chi lại mắng nha đầu chết tiệt một lần, cũng biết hôm nay nàng ta dù không muốn đi cũng phải đi, nếu không chính là bất hiếu. Vì thể hiện sự tri kỷ của mình, không để trượng phu khó xử bèn đỡ con gái đứng thẳng người, nói với lão thái thái: “Đa tạ nương quan tâm, ta đi cùng nương và các ngươi là được.”
Quả nhiên, trong mắt Lục Thanh Vinh càng đau lòng. Thê tử thật sự rất khéo hiểu lòng người và tri kỷ, không giống như đám người mẹ hắn, chỉ biết cố tình gây sự.
Trên con đường bên cạnh có y quán lớn nhất huyện thành. Đoàn người ra cửa, chuẩn bị đi nhưng vừa đi được một đoạn đường ngắn, Kiều Diệp đã kéo lão thái thái. Nàng chỉ vào một cửa hàng bán lương thực mở ở góc đối diện cách đó không xa.
“Bà nội, chúng ta mua chút gạo mì trở về đi. Cháu và bá phụ bá mẫu, cũng ăn chút gì đó để bồi bổ thân thể.”
Lục lão thái quá tiết kiệm quen rồi, lại nhịn không được do dự: “Cái này…..”
Kiều Diệp biết bảy tấc của bà, mang theo giọng điệu bất bình nói: “Cha mẹ chồng ta ngày ngày ăn gạo trắng, ngài không thể bị nàng ta vượt qua.”
Sở dĩ đề nghị như vậy, đương nhiên không chỉ đơn giản là mua gạo, bột.
Lục Thanh Vinh, Úc Uyển Chi và Úc lão thái: “……”
Có thể so sánh như vậy sao?
Nha đầu chết tiệt này không xúi giục lão thái thái thì sẽ chết sao?
Nếu đổi thành bình thường, Lục lão thái làm sao cam lòng mua gạo, bột tinh ăn, nhưng nhớ tới thân thể của mình không tốt, mà một nhà lão Ngũ vừa rồi ăn đều là gạo trắng. Úc lão thái còn không biết đã ăn bao nhiêu. Bà tức giận nói: “Được, vậy thì mua một ít.”
Quyết định này khiến cho những người của mấy phòng khác đều rất vui vẻ, thật ra bọn họ cũng muốn ăn ngon một chút, chỉ tiếc trước kia bản thân lão thái thái cũng không nỡ ăn, bọn họ cũng chỉ có thể ăn trấu nuốt rau theo. Quả nhiên vẫn là tức phụ Ngũ Lang có cách.
Thế là Kiều Diệp để đám người cha chồng cặn bã đứng ở đây chờ một chút. Nàng kéo lão thái thái đi về phía cửa hàng lương thực. Nàng còn gọi mấy bá mẫu lên, với mỹ danh là để các nàng giúp đỡ lấy đồ.
Đi vào cửa hàng lương thực, Kiều Diệp chỉ thấy bên trong có mấy phụ nhân đang ngồi nhét giày tán gẫu.
Vừa rồi trước khi vào nhà của cha chồng cặn bã, bọn họ đi ngang qua nơi này, nàng liền nhìn thấy mấy người, có một chút ý nghĩ. Quả nhiên lúc này vẫn còn ở đây.
Các nàng vừa đi vào, một lão phụ nhân trong đó đứng lên: “Các ngươi muốn mua gì?”
Kiều Diệp nhìn một vòng, chỉ chỉ gạo trắng cùng bột mì tốt nhất, hỏi giá cả trước. Phát hiện giá không mắc, liền để lão phụ nhân múc năm đấu mỗi loại
Lão phụ nhân cười múc cho các nàng.
Kiều Diệp bắt chuyện với đối phương, đầu tiên là khen đối phương một trận, dỗ cho đối phương mặt mày hớn hở.
Chờ đối phương múc gạo và bột mì ra rồi cất kỹ. Nàng dùng cằm chỉ chỉ vị trí mẹ con Úc Uyển Chi đứng.
Đối với phụ nhân này hỏi: “Đại nương, người biết hai người đối diện kia không?”
Lão phụ nhân cười trả lời: “Có quen, đây là vợ và mẹ vợ của Lục tú tài. Ta thấy các ngươi là cùng nhau đi ra, sao còn hỏi ta cái này?”
Kiều Diệp cười nói: “Lục Tú tài là cha chồng ta, hôm qua ta mới gả vào Lục gia, có chuyện không rõ lắm, chỉ muốn hỏi một chút. Bằng không sợ phạm vào kiêng kị, để cho cha mẹ chồng ta mất hứng. Trước đó ta nghe hàng xóm nói, cha chồng ta rất yêu quý che chở thê tử, cũng rất hiếu thuận với nhạc mẫu, là thật chứ?”
Nàng lại nói: “Ta hỏi rõ ràng, mới biết được nên đối đãi vị ngoại tổ mẫu này như thế nào.”
Lão phụ nhân cười trả lời: “Đương nhiên là thật. Lục tú tài là người thương yêu vợ con nhất trên con đường này của chúng ta, hiếu thuận với mẹ vợ nhất.”
Kiều Diệp tò mò hỏi: “Ngay cả các ngươi cũng biết việc này, vậy hắn hiếu thuận với nhạc mẫu như thế nào?”
Bà lão nhìn thấy Kiều Diệp và Lục Thanh Vinh cùng nhau đi ra.
Đám người Lục Thanh Vinh còn đang chờ ở đối diện, ngược lại tin lời này của nàng. Hơn nữa nhà các nàng ở đây, đối với tình huống của Lục gia đều biết một chút.
Sau khi thê tử trước của Lục Tú Tài chết, người hiện tại mới vào cửa còn là một quả phụ dẫn theo một trai một gái, mà đứa con trai người vợ trước sinh ra cho Lục Tú Tài lại bởi vì phạm sai lầm mà bị đưa đến quê nhà. Nhìn cách ăn mặc của tiểu tức phụ này, nhất định là tức phụ ở nông thôn mà nhi tử kia lấy.
Tiểu tức phụ vừa mới vào cửa, đối mặt vẫn là mẹ chồng, cẩn thận từng li từng tí sợ phạm sai lầm là rất bình thường, vì vậy cười nói: “Nhạc mẫu của Lục tú tài mỗi ngày đều sẽ mang theo cháu trai đến nhà ông ta hỗ trợ nấu cơm. Cơm nước xong xuôi mới dẫn các cháu trai về nhà con trai lớn của bà. Còn thường xuyên mang thịt từ nhà Lục tú tài về nhà. Đều nói con gái cùng con rể hiếu kính bà ta.”
Mẹ vợ của Lục tú tài cũng sẽ tới tán gẫu với các nàng. Chủ yếu là bọn họ thường xuyên khoe khoang, nữ nhi và con rể tốt bao nhiêu, cho nên các nàng mới biết được điều này.
Một đại nương khác ngồi dán đế giày, nhìn Kiều Diệp nói: “Lục Tú Tài là con rể tốt mà mọi người đều tán dương. Về sau ngươi muốn cha mẹ chồng thích ngươi, vậy thì phải kính bà ngoại ngươi một chút.” Bà rất hâm mộ ghen ghét Úc Vương thị có con rể tốt như vậy, con rể nhà bà còn kém xa.
Kiều Diệp cười nói: “Đa tạ hai vị đại nương chỉ điểm.”
Tiếp theo hỏi: “Cha chồng cháu hôm qua từ nhà lấy mười mấy cân thịt về, hẳn là cũng bảo bà ngoại lấy không ít về nhà.”
Loại ngõ nhỏ các nhà quen thuộc này, người có thể hóng hớt nhất, tự nhiên đều là những phụ nhân không có việc gì tụ tập cùng nhau tán gẫu.
Nơi này là cửa hàng mở rộng, các nàng ngồi tán gẫu còn có thể nhìn thấy không ít chuyện, cho nên muốn vạch trần lời nói dối của cha chồng cặn bã liền rất đơn giản.
Một lão phụ nhân mang theo ngữ khí có chút chua nói: “Đúng vậy, chẳng những bà ta tự mình cầm một rổ thịt về nhà con trai lớn ăn. Cháu ngoại của bà ta còn đưa không ít đến thôn bọn họ, nói là hiếu kính ông ngoại cùng cậu.”
Một lão phụ nhân khác bổ sung: “Cháu ngoại của bà ấy mỗi tháng đều sẽ đưa đồ đến quê nhà của bọn họ, rất hiếu thuận.”
Đây cũng là điều các nàng thường xuyên nghe Úc Vương thị khoe khoang. Hôm qua cũng tận mắt thấy. Đương nhiên, cũng làm cho các nàng hâm mộ chua xót. Mấy bà lão nói chuyện thành công khiến mặt mũi của Lục lão thái thái và mấy nàng dâu đen thành một mảnh.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");