(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ là tưởng tượng thì tốt đẹp nhưng hiện thực lại tàn khốc, còn không đợi quản sự nhào tới ôm lấy Kiều Diệp, đã bị nàng nhấc chân trực tiếp đạp bay ra ngoài.
Kiều Diệp cảm nhận được ác ý của quản sự, càng phát hiện ra động tác của đối phương. Ước chừng đoán được người này muốn làm gì, cho nên lực đạp không nhỏ.
Quản sự bay ra ngoài thật xa rơi trên mặt đất, phun ra một ngụm máu. Hắn đầy mắt không thể tin được, không ngờ được khí lực của nàng lại lớn đến loại tình trạng này.
Ngũ thủ lĩnh bị ném trên sân khấu thấy thế, con ngươi cũng co rụt lại. Trong lòng càng thầm mắng, người trước đó thu thập tình báo là phế vật. Sức chiến đấu của Kiều Diệp mạnh như vậy, vậy mà nói lần trước người ám sát cô toàn quân bị diệt, đều là công lao của đàn trâu rừng.
Toàn thân hắn đau đớn vô cùng nhưng vẫn gắng gượng đứng lên muốn chạy, chỉ là mới chạy ra được mấy bước, liền bị Kiều Diệp vừa nhảy lên đài, một cước bay lên đạp trúng phía sau lưng. Cả người hắn cũng đi theo quản sự, bị đạp bay ra ngoài một khoảng, cũng phun ra một ngụm máu.
Ánh mắt lộ ra vẻ không thể tin được.
Hắn ở trong tổ chức xem như cao thủ nhưng lại bị một nữ nhân đánh cho không có sức hoàn thủ. Cảm giác được phía sau không động cũng đau, hắn cảm giác xương sườn có khả năng đã gãy mất.
Nữ nhân này chính là một con cọp sát tinh, quá hung tàn.
Người ở đây liên tiếp nhìn thấy Kiều Diệp đại phát thần uy, đều lộ ra biểu lộ khiếp sợ cùng khó có thể tin. Vừa vặn trên lầu có mấy tên thế gia công tử đang ngồi trong một gian phòng. Trong đó còn có Miêu Phi Vũ.
Một người ngồi bên cạnh hắn, không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt: “Mẹ ơi! Kiều Diệp lại bưu hãn như vậy, quá dọa người.”
Những người khác cũng không nhịn được đồng ý: “Đúng vậy, quản sự kia vừa cao vừa khôi ngô, một người coi như hai người chúng ta, lại bị đạp bay xa như vậy. Thật nhìn không ra Kiều Diệp hung tàn như vậy. Đáng sợ, đây nào phải nữ nhân, đây quả thực là hổ cái.”
Đừng nói là những người này, ngay cả Miêu Phi Vũ cũng trợn tròn mắt, thật ra không chỉ Miêu Phi Vũ, ngay cả đám người Thất hoàng tử cũng đều nhìn ngây người.
Tống Thiếu Dương trước đó biết Kiều Diệp lợi hại nhưng lần đó chủ yếu là công lao của đàn trâu rừng. Hiện tại cũng là lần đầu tiên thấy Kiều Diệp bưu hãn như vậy. Nghĩ thầm ngày đó cho dù không có đàn trâu rừng, Kiều Diệp có giá trị vũ lực như vậy cũng có thể cứu hắn.
Hắn ngược lại không có e ngại, Ngược lại nghĩ, không hổ là nữ nhân hắn coi trọng, chính là khác người như vậy.
Giang Dực Lân cũng không nhịn được, hỏi Vệ Phong Hoa bên cạnh: “Nương, muội muội mạnh như vậy sao?”
Thật ra Vệ Phong Hoa cũng là lần đầu tiên thấy sức chiến đấu của con gái mạnh như vậy.
Bà kiêu ngạo hất cằm: “Đó là đương nhiên, Tiểu Diệp Tử nhà chúng ta lợi hại nhất.”
Kiều Diệp nhìn mọi người với đủ loại ánh mắt, đi về phía nam tử đeo mặt nạ kia.
Vừa đi, vừa cố ý nói: “Ngươi là ai? Ta và ngươi có thù lớn gì? Ngươi thế mà an bài nữ nhân muốn chia rẽ vợ chồng chúng ta. Nữ nhân ngươi an bài tiếp xúc tướng công ta nhiều lần đều không thành công. Bây giờ lại sắp xếp cho nàng ta sử dụng thủ đoạn không biết xấu hổ bò lên giường. Muốn nàng ta cướp đi vị trí Lục phu nhân này của ta. Ngươi cũng không cho người ngươi tìm gương soi, chỉ bằng tư sắc khí độ của nàng, cũng chỉ có thể câu dẫn Hồ Học Nghĩa thôi.”
Hồ Học Nghĩa vừa vặn ở gần đó, nghe nói chuyện hí lâu chạy đến xem kịch: “……”
Hắn trêu ai ghẹo ai vậy? Con mẹ nó Kiều Diệp thế mà làm hỏng thanh danh của hắn. Chắc chắn nữ nhân này còn ghi hận chuyện Mẫn Tú dụ dỗ Lục Thiều trước đó, lại nói, hắn cũng rất bắt bẻ được không? Không phải nữ nhân nào cũng có thể câu dẫn hắn. Nếu đổi thành trước đó, hắn nhất định sẽ không nhịn được xông lên lý luận nhưng khi hắn và một đám người chạy đến, vừa vặn thấy Kiều Diệp đạp bay hai người kia như thế nào.
Với thân thể nhỏ bé này của hắn, không chịu nổi một cước của nữ nhân này, cho nên dù trong lòng khó chịu cùng có oán khí, hắn cũng không dám đi lên tác quái.
Ở một góc trên sân khấu có mấy cây gậy đạo cụ chống một cái lều.
Kiều Diệp đi qua, trực tiếp dùng tay bẻ gãy cây gậy.
Mọi người thấy vậy trợn mắt há hốc mồm. Cây gậy này to bằng cổ tay một nam tử trưởng thành, đổi thành bọn họ đừng nói là trực tiếp dùng tay bẻ gãy, cho dù là dùng chân đi bẻ cũng khẳng định không làm được. Chẳng lẽ nữ nhân này chính là thần lực trời sinh trong truyền thuyết?
Tiếp theo lại xảy ra một màn làm cho bọn họ kinh ngạc đến rớt cả mắt, chỉ thấy Kiều Diệp cầm cây gậy gãy nhảy xuống sân khấu. Trên cao nhìn xuống, người nam nhân đeo mặt nạ lạnh lùng nghiêm nghị: “Hừ, ai dám tính kế ta, đánh chủ ý tướng công ta, ta liền đánh gãy chân hắn.”
Nói xong nàng dùng gậy nặng nề nện vào đùi trái của nam nhân đeo mặt nạ.
Nam tử đeo mặt nạ lại hét thảm một tiếng: “A!”
Hắn thật sự không ngờ Kiều Diệp lại bưu hãn và điên cuồng như vậy. Thế mà ở chỗ này, trước mặt nhiều người như vậy, đánh gãy chân hắn. Hắn làm thủ lĩnh nhiều năm như vậy, lại là lần đầu tiên thê thảm cùng chật vật như vậy.
Nguyên bản còn muốn báo thù cho ca ca hắn, lúc này cũng nhịn không được sinh ra vài phần e ngại. Mẹ nó, Kiều Diệp quả thực không phải là nữ nhân.
Hắn muốn đi che chân nhưng lưng lại truyền đến đau đớn tê liệt, căn bản không cong xuống được.
Trong mắt tràn đầy hận ý mang theo tia sợ hãi, nhìn Kiều Diệp muốn mắng: “Ngươi, ngươi!”
Nhưng lại cố gắng nhịn xuống. Nếu mắng, con hổ cái hung hãn này lại cho hắn một gậy thì phải làm sao chứ?
Kiều Diệp vuốt vuốt gậy: “Ngươi cái gì mà ngươi?”
Nàng nhướng mày: “Ngươi dám nói ngươi không tính toán ta, không nói muốn đưa nữ nhân kia đi tìm tướng công ta, chia rẽ phu thê chúng ta?”
Còn không đợi nam nhân đeo mặt nạ trả lời, nàng lại quay đầu nhìn về phía mấy người Thất hoàng tử: “Vừa rồi các ngươi cũng nghe được hết rồi chứ.”
Thất hoàng tử dẫn đầu trả lời: “Đúng, ta có thể làm chứng, người này rắp tâm bất lương, vậy mà tính toán sau lưng vợ chồng các ngươi. Muốn chia rẽ vợ chồng các ngươi tách ra, bị ngươi đánh chính là đáng đời.”
Tống Thiếu Dương cũng không muốn làm chứng điều này nhưng lại muốn thể hiện trước mặt Kiều Diệp. Hắn ta cũng lập tức hùa theo: “Đúng, ta cũng chính tai nghe được hắn dặn dò nữ nhân kia tính kế ngươi. Đánh hay lắm, đánh chết cũng là lẽ đương nhiên.”
Càng là vừa nói, vừa đi đến chỗ nam tử đeo mặt nạ đang nằm.
Hắn muốn lấy mặt nạ của đối phương xuống, nhìn xem người này rốt cuộc là ai, mà ngay lúc này, một tên nam tử trẻ tuổi thở hồng hộc dẫn theo mấy người, chạy chậm lao đến. Hắn vừa tiến vào liền quát tháo: “Chuyện gì xảy ra vậy? Ai to gan như vậy, lại dám ở chỗ này gây sự.”
Giang Dực Lân vừa vặn ở gần đây, vừa rồi nhìn thấy muội muội đạp người, cũng hơi ngứa ngáy trong lòng. Nhìn thấy người tới, một cước đạp tới: “Chúng ta gây sự ở chỗ này, tại sao không thể?”
Nam tử dáng người cao gầy, khí sắc cũng không phải rất tốt, có chút cảm giác yếu đuối. Vừa mới chạm vào đã bị Giang Dực Lân đạp ngã xuống đất.
Hắn vừa định ngẩng đầu mắng nhưng khi nhìn thấy Giang Dực Lân thì cố gắng nhịn xuống.
“Giang thế tử, sao lại là ngươi?”
Lại một mặt cười khổ: “Hí viện này của chúng ta là chỗ nào thu hút ánh mắt của ngài, ngài muốn dẫn người tới nháo như vậy?”
Giang Dực Lân hừ lạnh một tiếng: “Bản lĩnh trả đũa của ngươi ngược lại rất mạnh. Rõ ràng là hí viện các ngươi ngấm ngầm để nữ nhân tính kế hại muội muội ta, bây giờ ngược lại lại đổ lên người chúng ta.”
Tiếp theo nhìn về phía Kiều Diệp hỏi: “Muội muội, muội nói phải làm sao đi. Hôm nay ca ca làm chủ cho muội.”
Vệ Phong Hoa cũng nói: “Đúng, Tiểu Diệp Tử cứ việc nói, mẹ nuôi cũng làm chủ cho con.”
Bà trầm mặt nhìn nam tử trên mặt đất nói: “Đúng là chó mắt mù, lá gan đúng là lớn, dám tính kế hại nữ nhi của ta.”
Thất hoàng tử cũng hừ lạnh một tiếng: “Lục Thiều và Kiều Diệp là bằng hữu của ta, cũng là các ngươi có thể tính toán và hại? Dựa theo quan hệ, nàng ta còn tính là biểu muội của bổn vương đấy.”
Lại nói với Kiều Diệp: “Tiểu Diệp tử, hôm nay ngươi muốn làm gì thì làm, ca ca cũng làm chỗ dựa cho ngươi.”
Lận Hạo cùng Khuất Kích cũng vội vàng nói: “Kiều Diệp và Lục Thiều là bằng hữu của chúng ta, ai muốn hại bọn họ thì đối nghịch với chúng ta.”
Tống Thiếu Dương: “……”
Miệng của những người này thật đúng là nhanh, lời hắn muốn nói đều bị cướp đi một nửa.
Hắn không cam lòng yếu thế mở miệng: “Kiều Diệp là ân nhân cứu mạng của bản thiếu gia, ta xem ai dám hại nàng. Giữa ban ngày ban mặt, hí viện thế mà trắng trợn tính toán, hại ân nhân của ta, thật là buồn cười.”
Hắn nhìn về phía Kiều Diệp bày tỏ trung tâm: “Kiều tiểu nương tử, ngươi muốn làm thế nào, cứ việc phân phó, ta tuyệt đối không do dự một chút.”
Nam tử bị Giang Dực Lân đạp ngã, nhìn thấy Tống Thiếu Dương đi ra nói chuyện. Vốn còn tưởng rằng Tống Thiếu Dương nghe được tin tức này, chạy tới hỗ trợ. Lại thật không nghĩ tới, Tống Thiếu Dương sẽ nói ra lời như vậy. Hắn khiếp sợ lại không thể tin được nhìn về phía Tống Thiếu Dương. Ý là, rốt cuộc ngươi ở bên nào? Đây là chạy tới giúp đỡ sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");