(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp nghe được ý của Lục Thiều, nàng câu môi nói: “Tiếp chứ! Có Ngũ hoàng tử cùng Tống Thiếu Dương làm chỗ dựa cho ta. Ta không đi náo loạn một phen, cũng thật có lỗi bọn hắn đã tính toán.”
Lục Thiều xích lại gần nàng hỏi: “Nương tử là muốn trực tiếp tới cửa làm loạn?”
Kiều Diệp đưa tay véo khuôn mặt tuấn tú của hắn một cái: “Thông minh. Thất hoàng tử trở về, hai ngày này long tâm của hoàng đế hẳn là đại duyệt. Ta liền thừa dịp này đi làm loạn.”
Nàng lại cười hắc hắc xấu xa: “Nếu có người tham tấu ta, hoặc là đi đổ dầu vào lửa trước mặt hoàng đế. Ta ném máy tuốt hạt và máy cày đất ra. Khiến cho bọn họ giương mắt, tức chết bọn họ.”
Vốn là hai ngày trước chuẩn bị đi hiến máy tuốt hạt nhưng bên ngoài có một chút bất lợi cho hoàng đế cùng triều đình, còn có lời đồn về ca ca nàng. Tiểu tướng công nhận được tin tức, Thất hoàng tử sẽ mang một lô giày da đế cao su trở về. Đến lúc đó Hoàng đế sẽ sai người đưa đi biên cương cho các tướng sĩ dùng, trước tiên công phá một lời đồn.
Nàng chỉ muốn chờ đến thời điểm long tâm đại duyệt, để hoàng đế càng thêm vui mừng. Hoàng đế tâm tình tốt, vui vẻ, phong thưởng cho nàng dĩ nhiên sẽ không kém. Bây giờ nàng mà gây chuyện, là thời cơ tốt.
Những phản tặc kia muốn lợi dụng nàng, còn châm ngòi thổi gió khắp nơi nói xấu nàng. Nếu không phải nàng không thích ra bài theo lẽ thường, không chủ động đi tìm hai người Hồ Học Nghĩa, sợ rằng thật sự sẽ bị đối phương giội nước bẩn, để Hồ Học Nghĩa chủ động xử lý nàng. Nếu nàng cứ như vậy mà bỏ qua, sợ là đối phương sẽ càng muốn cưỡi đến trên đầu.
Hừ, vốn là muốn điệu thấp. Nếu đối phương không cho phép nàng điệu thấp, vậy nàng liền thành toàn bọn hắn lộ ra mũi nhọn là được rồi, mà Ngũ hoàng tử cùng Tống Thiếu Dương, muốn đơn thuần lợi dụng nàng, cũng không có khả năng.
(*) điệu thấp: Khiêm tốn, kín tiếng, kín đáo, lặng lẽ, âm thầm… Đại loại là không nổi bật, không để người khác chú ý đến mình
Dù thế nào nàng cũng sẽ kéo bọn họ xuống nước.
Lục Thiều cười một tiếng: “Không hổ là nương tử hữu dũng hữu mưu nhà ta, mãi mãi cũng là xuất kỳ bất ý như vậy.”
Đừng nói là phản tặc của hí viện, ngay cả đám người Ngũ hoàng tử, đoán chừng cũng không nghĩ tới tiểu tức phụ của hắn sẽ lựa chọn trực tiếp đi nháo.
Kiều Diệp nâng cằm mang theo vài phần đắc ý cười nói: “Đúng vậy.”
Nàng lại ngạo kiều hừ hừ nói: “Không chỉ là muốn náo loạn, ta còn muốn quang minh chính đại đi đoạt việc làm ăn của bọn họ. Vừa vặn thừa dịp cơ hội lần này, để mọi người biết rõ ta cùng bọn họ không hợp nhau. Đoạt sinh ý cũng là bọn họ trêu chọc ta, cũng không phải ta cố ý bới móc, để cho ai cũng không thể nói là ta sai. Ta sẽ để cho bọn họ trộm gà không được còn mất nắm gạo.”
Lục Thiều ôm Kiều Diệp, trong mắt đầy ý cười: “Ta ủng hộ nương tử.”
Cùng một ngày, trong cung.
Hoàng đế an bài Hộ bộ cùng Binh bộ thượng thư, mang giày da Thất hoàng tử mang về an bài đưa đi biên cảnh, còn để cho hắn thả ra tin tức trước. Hoàng đế thương cảm tướng sĩ biên cương, cho nên cố ý để Thái tử cùng Thất hoàng tử chế tác giày da đế cao su đưa đến biên cương làm vật tư quân dụng. Đồng thời còn rêu rao chỗ tốt của giày da đế cao su, cùng với bây giờ giá đắt bao nhiêu.
Hiện tại đại thần trong triều đều lấy việc có thể mang vào giày da đế cao su làm vinh dự. Có mấy người có quan hệ tốt với Hoàng đế, tính tình lại tương đối vô lại, thường xuyên tiến cung xin Hoàng đế giày da, cho nên ngay cả các đại thần cũng tranh nhau đi giày da, Hoàng đế lại sai người đưa cho tướng sĩ biên quan. Chứng tỏ hoàng đế cũng không phải không xem các tướng sĩ như người, không cho bọn họ ăn no mặc ấm, ngược lại còn rất ưu đãi.
Một nhóm giày da đế cao su này, là Thất hoàng tử làm xong từ Quỳnh Châu bên kia mang về. Ngân Giao Cúc gieo trồng mấy trang viên lớn của Hoàng gia còn chưa thu hoạch. Hiện tại chủ yếu dùng cao đến từ cây cao su Quỳnh Châu.
Ngoại trừ hoàng gia chiếm được trang viên cao su, Thái tử và Thất hoàng tử cũng mua rất nhiều cây cao su. Lần này giày da đế cao su là Thái tử cùng Thất hoàng tử chủ động giải ưu cho Hoàng đế.
Giày da đế cao su vừa ra, liền phá lời đồn hoàng đế cùng triều đình khắt khe tướng sĩ biên cảnh.
Bởi vậy chờ sau khi Thượng thư hai bộ rời khỏi, Hoàng đế nhìn Thất hoàng tử với ánh mắt đầy từ ái: “Gần đây ngươi vất vả rồi.”
Thất hoàng tử ngồi ở ghế dưới, bắt chéo chân.
Tùy tiện cười nói: “Có thể chia sẻ lo lắng cho phụ hoàng, là vinh hạnh của nhi thần, chưa nói tới vất vả. Hơn nữa, chuyện bên trong những thứ này đều là hoàng huynh nhìn chằm chằm để người ta làm, ta chẳng qua chỉ là một công nhân bốc vác mà thôi. Ngài muốn thưởng thì thưởng cho hoàng huynh đi.”
Hoàng đế cười nói: “Thái tử ở Quỳnh Châu làm việc đều rất đẹp, trẫm nhớ kỹ.”
Nhi tử này của hắn từ nhỏ đã rất bảo vệ huynh trưởng, có đôi khi làm cho hắn cũng có chút ghen ghét. Bất quá huynh đệ tình thâm, nhi tử có một tấm lòng son cũng rất đáng quý, là hắn rất thích nhìn thấy.
Thất hoàng tử nói đến lúc là dừng, vừa cười vừa nói: “Còn có công lao của Kiều Diệp, phụ hoàng cũng đừng quên.”
Bây giờ hắn và Lục Thiều quan hệ rất thân, cộng thêm rất thưởng thức Kiều Diệp, nàng cũng giúp bọn họ rất nhiều, cho nên thời điểm có thể vì nàng tranh công lao, hắn chắc chắn sẽ không quên.
Hoàng đế cười nói: “- Yên tâm, công lao của Kiều Diệp trẫm sẽ không quên. Không chỉ Kiều Diệp, Kiều Vũ cũng là phúc tướng của trẫm.”
Biên cương bên kia liên tiếp truyền đến tin tức tốt. Thành trì tiền triều bị địch quốc chiếm đoạt, chỉ còn lại có một tòa cuối cùng là có thể thu hồi lại toàn bộ. Đây chính là công tích hắn có thể viết vào sách sử khi tại vị. Kiều Vũ chẳng những thần dũng, còn rất có trí mưu cùng tài năng thống trị. Chẳng những thu hồi lại thành trì đã mất từ tiền triều còn đưa ra chính sách thống trị thu phục thành trì cũng rất hữu dụng.
Hắn ở biên cương sắp xếp Phi Long vệ, cho nên chuyện xảy ra ở bên kia, đều không thoát khỏi ánh mắt của hắn. Bởi vì Kiều Diệp được xưng là phúc tinh, nàng làm ra càng ngày càng nhiều chuyện, Hoàng đế cũng càng ngày càng tin tưởng nàng thật sự là phúc tinh, mà ca ca nàng cũng tài giỏi như vậy, dĩ nhiên là phó tướng.
Thất hoàng tử cười nói: “Kiều Vũ quả thật lợi hại.”
Lại mang theo một loại lý tưởng vươn lên và hào hùng nói: “Nếu không phải phụ hoàng không cho ta đi biên cảnh, ta cũng muốn đi theo Kiều Vũ chinh chiến sa trường, thu phục thành trì Đại Dần chúng ta.”
Hắn có tâm lý thích kẻ mạnh, mặc dù chưa từng tiếp xúc với Kiều Vũ nhưng cũng rất thưởng thức và bội phục người này. Huynh muội Kiều gia đều là như vậy.
Hoàng đế tức giận nói: “Với cái tính này của ngươi, vẫn là đừng đi biên cảnh náo Kiều Vũ người ta. – Tìm một cơ hội, trẫm muốn triệu Kiều Diệp tiến cung gặp mặt một lần.”
Ông đã sớm muốn gặp Kiều Diệp, chỉ là gần đây trong triều xảy ra nhiều chuyện, đặc biệt là bị phản tặc làm phiền lòng nên cũng trì hoãn. Hiện tại thừa dịp giày da đế cao su đưa đi biên cương, mà đây lại là Kiều Diệp làm ra và hiến phương pháp cho triều đình. Hắn có thể dùng lý do này để danh chính ngôn thuận triệu kiến Kiều Diệp.
Thất hoàng tử gật đầu: “Quả thật phụ hoàng có thể gặp Kiều Diệp một lần, tâm sự nhiều với nàng, không chừng có thể có thu hoạch ngoài ý muốn.”
Hoàng đế thấy con trai tôn sùng Kiều Diệp như vậy, lòng hiếu kỳ đối với nàng càng lớn hơn: “Được, qua mấy ngày nữa trẫm sẽ triệu kiến nàng.”
Bởi vì Thất hoàng tử nói, Kiều Diệp lại chiếm được một đợt hảo cảm và tồn tại ở bên Hoàng đế.
Lại nói một hồi, Hoàng đế còn muốn làm việc, Thất hoàng tử liền rời đi. Sau khi xuất cung, hắn cho người đưa tin cho Lục Thiều.
Buổi tối ở Lâu Ngoại Lâu, hắn muốn mở tiệc chiêu đãi vợ chồng Lục Thiều ăn cơm, còn mời Giang Dực Lân.
Hắn chuẩn bị tiết lộ chuyện Hoàng đế muốn triệu kiến Kiều Diệp, để nàng có chuẩn bị.
Lục Thiều bảo thân tín truyền tin cho Kiều Diệp. Sau khi hắn tan học sẽ từ học viện đi qua, Kiều Diệp thì cùng Giang Dực Lân đi qua.
Kiều Diệp nhận được tin tức, nghĩ thầm hôm nay dù Thất hoàng tử không mở tiệc chiêu đãi, nàng cũng chuẩn bị muốn tìm hắn, thật đúng là trùng hợp.
Sắp đến thời gian ước định, Giang Dực Lân và Kiều Diệp lên xe ngựa đi Lâu Ngoại Lâu.
Vừa đi tới cửa, liền gặp được Tống Thiếu Dương cùng hai gã nam tử trẻ tuổi, từ bên kia đi tới cũng phải vào Lâu Ngoại Lâu.
Nhìn thấy Kiều Diệp, ánh mắt Tống Thiếu Dương lập tức sáng lên. Hắn chủ động nhìn Kiều Diệp: “Kiều tiểu nương tử, đã lâu không gặp, đã lâu không gặp!”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");