(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nếu đổi thành trước kia, Ôn Hương Liên khóc như vậy, Vũ Chí Hành sẽ đau lòng nhưng bây giờ chỉ cảm thấy phiền muộn không thôi.
“Đủ rồi, khóc có ích lợi gì?”
Hắn đen mặt nói: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
Ôn Hương Liên vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn tức giận như vậy, vì thế kể lại một lần chuyện xảy ra ở Tiêu gia, chỉ là giấu đi chuyện tính kế kế nữ làm thiếp, chỉ nói thương lượng với Tiêu phu nhân, để hai thanh niên trẻ tuổi bị người nhìn thấy, sau đó lại đính hôn.
Mặc dù trượng phu không quá để ý đến đại nữ nhi nhưng cũng sẽ không nguyện ý để đích nữ của mình đi làm thiếp. Vợ và thiếp là hai việc khác nhau. Đích nữ làm thiếp, mặt Vũ Chí Hành cũng không còn ánh sáng.
Nghe Ôn Hương Liên nói xong, Vũ Chí Hành nhịn không được một cước đạp ngã bàn ghế trước mặt.
Sau đó, hắn ta bắt lấy bàn tay Ôn Hương Liên, đỏ mắt nhìn về phía nàng ta: “Sao ngươi lại không cẩn thận như vậy? Ngươi biết chuyện ngươi làm bây giờ đã truyền khắp kinh thành sao? Hiện tại đều truyền là ngươi đã sớm có một chân với tên hoàn khố của Tiêu gia. Trước đó thường xuyên đi Tiêu phủ, chính là vì vụng trộm yêu đương với tên hoàn khố của Tiêu gia kia.”
Hắn quát: “Nói, đây có phải là thật không? Có phải ngươi thật sự phản bội ta hay không?”
Ôn Hương Liên lập tức khóc lắc đầu: “Không phải thật, ta làm sao có thể phản bội ngươi.”
Vừa cầu khẩn nhìn hắn: “Không đâu mà, ngươi tin tưởng ta đi!”
Vũ Chí Hành thấy bộ dáng này của nàng ta, chẳng những không thương tiếc nổi, ngược lại nghĩ tới lúc ở Thiên Tiên Lâu, những người kia chê cười hắn đội nón xanh, coi Ôn Hương Liên như đối tượng tưởng tượng, không nhịn được một tay bắt lấy cánh tay của Ôn Hương Liên, một tay nắm tóc nàng ta. Trực tiếp ném nàng ta lên giường, sau đó xé rách y phục của nàng ta, nhìn kỹ một chút có dấu vết gì hay không.
Nhìn thấy không có dấu vết, lửa giận hơi giảm bớt vài phần: “Ngươi làm ra loại chuyện này, ngươi bảo ta làm sao gặp người? Ta hôm nay biến thành trò cười lúc trà dư tửu hậu của mọi người ở kinh thành rồi.”
Hắn lại trừng Ôn Hương Liên: “Ngươi nói, sau này ta nên làm gì? Thanh danh bá phủ này sẽ thế nào?”
Ôn Hương Liên lần đầu tiên bị hắn đối đãi như vậy, chỉ cảm thấy nhục nhã cùng khó xử, tiếp theo cả người đều sụp đổ.
Khóc lớn hô: “Ta không biết, ta không biết.”
Sau đó trần truồng đứng lên ôm lấy Vũ Chí Hành: “Phu quân, ta thật sự bị hãm hại. Ngươi đừng tức giận, chúng ta suy nghĩ thật kỹ nên làm gì bây giờ.”
Nhưng Vũ Chí Hành lại một tay hất nàng ta ra. Nhìn nàng ta với ánh mắt đầy chán ghét: “Đừng đụng vào ta.”
Vừa nghĩ tới ban ngày thê tử bị tên hoàn khố kia vừa ôm vừa hôn, hắn liền chán ghét.
“Phải làm sao? Ngươi nói xem phải làm sao đây?”
Hắn hít sâu một hơi: “Bá phủ này, sợ là tạm thời ngươi không thể ở lại.”
Ôn Hương Liên vừa bị ánh mắt ghét bỏ của hắn làm tổn thương, lại nghe nói như thế, không khỏi mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn về phía hắn hỏi: “Ngươi có ý gì?”
Vũ Chí Hành híp mắt nói: “Ngươi đi thôn trang lân cận ngoại ô kinh thành ở một đoạn thời gian đi. Chờ khi lời đồn đãi ở kinh thành không còn nữa, ngươi lại trở về.”
Dù sao cũng là nữ nhân hắn yêu thích nhiều năm như vậy, thời niên thiếu lại cùng hắn vượt qua đoạn thời gian phiền muộn nhất kia. Hắn có tình cảm với Ôn Hương Liên, mà chuyện của hắn, đại đa số Ôn Hương Liên đều biết, cho nên nếu làm quá tuyệt tình, chỉ sợ nàng ta sẽ lộ ra.
Về phần diệt khẩu nàng ta, hắn lại không hạ thủ được, hơn nữa cũng quá rõ ràng. Nếu Ôn Hương Liên chết, hắn sẽ bị hoài nghi đầu tiên, cũng trở thành đối tượng thảo luận ở kinh thành.
Ôn Hương Liên nghe nói như thế, không khỏi nhẹ nhàng thở ra: “Đi, ta đi.”
Nàng ta biết chuyện này sẽ ảnh hưởng không nhỏ đối với thanh danh của mình và trượng phu. Trước đó nàng ta cũng nghĩ làm sao để tránh. Trốn đến thôn trang một thời gian cũng không tệ, chỉ cần trượng phu đừng nghĩ muốn hưu nàng ta là được.
Vũ Chí Hành nhìn nàng ta một cái thật sâu: “Sáng sớm ngày mai, ta sẽ cho người đưa ngươi đi thôn trang.”
Hắn nói xong, thật sự là chán ghét, quay người cũng bước nhanh rời khỏi phòng. Hắn cần phải bình tĩnh thật tốt.
Sau khi hắn ta đi, Ôn Hương Liên sụp đổ ôm chăn tiếp tục khóc.
Nàng ta cũng xưa nay thích sĩ diện, xảy ra chuyện như vậy, về sau những phu nhân ở kinh thành sẽ nhìn nàng ta như thế nào? Sợ là sẽ không qua lại với nàng ta nữa.
Nàng ta thật vất vả mới vào vòng quý phụ, cứ như vậy xong rồi.
Mà chuyện xảy ra ở nơi này, rất nhanh đã truyền đến trong tai Võ Hướng Huy. Dù sao trước đó Vũ Chí Hành quá tức giận, cho nên không có khống chế được thanh âm. Người bên ngoài nghe lén, đều nghe rõ ràng lời hai người nói.
Trên mặt Vũ Hướng Huy lộ ra một nụ cười châm chọc: “Không ngờ phụ thân lạnh bạc nhẫn tâm của ta, lại thật trọng tình trọng nghĩa với Ôn Hương Liên.”
Chuyện này nếu đổi thành những người khác, không phải bị bỏ thì chính là bị cha hắn diệt khẩu. Đội nón xanh như vậy, lại chỉ là đưa đi thôn trang tránh một chút. Cứ như vậy nhẹ nhàng liền tránh được. Vì vậy hắn đi tới viện của lão phu nhân.
Lão phu nhân cũng cảm thấy châm chọc, cũng nghĩ giống hắn, không thể cứ như vậy mà bỏ qua, vì vậy để nha hoàn đi gọi Vũ Chí Hành tới.
Vũ Chí Hành không muốn ứng phó lão phu nhân nhưng ngại hiếu đạo nên chỉ có thể đi qua.
Vừa đi vào, đã bị chén trà lão phu nhân ném tới đập trúng.
Toàn thân đều là lá trà và nước trà.
Hắn nắm chặt nắm đấm, trầm mặt nhìn về phía lão phu nhân: “Mẫu thân, người làm sao vậy?”
Lão phu nhân cũng trầm mặt: “Ngươi còn có mặt mũi để hỏi ta làm sao vậy?”
Bà cũng lười đi vòng vo: “Ta chỉ hỏi ngươi một câu, tức phụ ngươi làm chuyện mất mặt như vậy, ngươi muốn làm sao?”
Vũ Chí Hành đã đoán được, là bởi vì chuyện Ôn Hương Liên. Hắn đè lửa giận xuống, lộ ra một nụ cười khổ: “Ta có thể phải làm sao chứ? Chỉ có tạm thời đưa nàng ta đến thôn trang tránh một chút.”
Lão phu nhân hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thật sự là hồ đồ! Đã xảy ra chuyện như vậy, tránh một chút liền có thể đi qua sao? Việc này ngay cả ta, phụ nhân không ra khỏi cửa này cũng nghe nói. Ngày mai tuyệt đối truyền khắp kinh thành. Ngươi dù gì cũng là Quan Dũng Bá, ngươi không chê mất mặt sao? Ngươi chỉ là đưa người đến thôn trang, người ta khẳng định khinh bỉ, cười ngươi ngay cả thê tử cũng không quản được. Cười ngươi bị đội nón xanh lớn như vậy, thế mà cũng có thể nhịn.”
Bà đầy mắt châm chọc nhìn về phía Vũ Chí Hành: “Ngươi là rùa đen sao?”
Vũ Chí Hành: “……”
Vốn đã nghẹn khuất tâm tắc, lại bị mẹ cả hung hăng đâm tim. Hắn không khỏi hỏi: “Vậy ta phải phải làm sao chứ?”
Lão phu nhân theo lý thường nói: “Đương nhiên là bỏ tiện phụ không biết xấu hổ, lại thủy tính dương hoa kia”
Vũ Chí Hành do dự rối rắm: “Mặc kệ nói như thế nào, nàng gả vào Bá phủ mấy năm nay, sinh con dưỡng cái cho ta, lo liệu trong nhà.”
Hắn mím môi hỏi: “Cứ như vậy hưu, có phải quá tuyệt tình hay không?”
Lão phu nhân cười lạnh: “Vậy ngươi cứ làm rùa xanh và trò cười cho toàn kinh thành đi. Ngươi đang ở thời điểm được hoàng đế trọng dụng, ngươi nói việc này nếu truyền đến trong lỗ tai hoàng đế, hoàng đế sẽ nhìn ngươi như thế nào? Người muốn kéo ngươi từ vị trí hiện tại xuống, lại sẽ làm như thế nào? Có thể muốn đi trước mặt bệ hạ, nói ngươi ngay cả thê tử cũng trông không được, quản không được hay không? Tiểu gia còn quản không nổi, ngươi còn có thể làm đại sự gì?”
Bà cố ý ném ra ngoài điều Vũ Chí Hành để ý nhất: “Hoàng thượng nếu cũng nghĩ như thế, sau này ngươi còn có tiền đồ sao?”
Quả nhiên, sắc mặt Vũ Chí Hành thay đổi. Mẹ cả nói là sự thật, hắn leo đến vị trí quan trọng này đã cản đường không ít người. Người muốn kéo hắn xuống cũng không ít. Ngoại trừ Ngũ hoàng tử ra, mấy hoàng tử khác đều muốn kéo hắn xuống, đổi người của bọn họ đi lên. Hắn có thể đoán được, ngày mai hắn tuyệt đối sẽ bị Ngự Sử tham tấu. Nếu lại có người đến bên tai hoàng đế chửi bới hắn đủ kiểu, vậy thì phiền toái.
Thần sắc hắn âm tình bất định, một lát sau mới nói: “Ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Vẻ châm chọc trong mắt lão phu nhân càng đậm, cho dù yêu thích Ôn Hương Liên, cũng không phải là không địch lại quyền thế.
Đối với kết quả này bà cũng không bất ngờ: “Được, ngươi tự mình suy nghĩ thật kỹ đi. Ta chỉ hi vọng nhìn thấy Bá phủ càng ngày càng tốt. Cũng không phải ta muốn chia rẽ các ngươi.”
Sau đó lời nói xoay chuyển cố ý nói: “Nếu ngươi thật sự không muốn hưu Ôn Hương Liên, không thèm đếm xỉa đến tiền đồ sau này, vậy ta cũng tuỳ ngươi. Ta đã nói vậy, phải lựa chọn như thế nào, tự ngươi cân nhắc đi.”
Bà cũng đến điểm là dừng, lựa chọn cuối cùng dĩ nhiên phải để Vũ Chí Hành làm. Nhưng lựa chọn cuối cùng của hắn, nhất định sẽ có lợi nhất cho chính hắn.
Vũ Chí Hành gật gật đầu: “Ta biết mẫu thân là vì tốt cho ta, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Đích mẫu ở phương diện bảo vệ bá phủ, nhất trí với lợi ích của hắn, sẽ không hại hắn.Hắn lựa chọn như thế nào đây? Hắn lúc này đã không còn xoắn xuýt như trước đó. So với tiền đồ, một nữ nhân thanh danh triệt để bại hoại, chỉ có từ bỏ. Hắn cũng không muốn như vậy nhưng đều là Ôn Hương Liên ép buộc. Ai bảo chính nàng ta không cẩn thận như vậy chứ.Huống chi nàng ta rốt cuộc có thật sự phản bội mình hay không, chỉ có nàng ta mới biết được.
Hắn vừa nghĩ tới nàng ta cùng nam nhân khác ôm hôn, hắn liền không muốn đụng vào nàng ta. Cái gai này đã chôn xuống, vậy không bằng cứ nhổ nó đi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");