(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lên xe ngựa của Trấn Quốc Công phủ, thân thể căng thẳng của Vũ đại tiểu thư mới thả lỏng lại.
Nàng nhìn về phía Vệ Phong Hoa và Kiều Diệp, trong mắt tràn đầy cảm kích nói: “Hôm nay thật sự đa tạ quận chúa và Kiều tỷ tỷ. Nếu không thì ta cũng không biết mình sẽ biến thành dạng gì.”
Nếu thật sự bị tên công tử bột đáng ghét kia hủy đi sự trong sạch, nàng dù có đi làm ni cô, cũng sẽ không vào Tiêu phủ, nhưng cuộc đời của nàng cũng bị hủy.
Vệ Phong Hoa cười cười: “Ngươi là một cô nương tốt, chúng ta dĩ nhiên không thể nhìn thấy ngươi bị hủy. Lại nói, chuyện này chủ yếu là Tiểu Diệp Tử giúp đỡ, ta chỉ là che chở các ngươi một chút.”
Kiều Diệp cũng cười nói với Vũ đại tiểu thư: “Chúng ta là quan hệ kết minh đấy, ta đương nhiên phải che chở ngươi.”
Vũ đại tiểu thư nói: “Dù nói thế nào, hôm nay đều là các ngươi giúp ta.”
Lại nhìn hai người chân thành nói: “Sau này nếu có chỗ cần dùng đến ta, cứ việc phân phó.” Nàng nhớ kỹ phần ân tình hôm nay.
Kiều Diệp cười gật đầu: “Được. Nếu có chỗ cần hỗ trợ, chúng ta sẽ không khách khí.”
Hai người đưa Vũ đại tiểu thư đến cửa Bá phủ. Từ chối lời mời của đối phương bảo đi làm khách trong phủ, trực tiếp rời đi.
Sau khi Vũ đại tiểu thư hồi phủ, trực tiếp đi viện của lão phu nhân. Lão phu nhân vừa mới ngủ trưa dậy.
Sau khi nhìn thấy cháu gái, kinh ngạc hỏi: “Diên Nhi, sao con lại trở về?”
Vũ đại tiểu thư đi qua, ôm lấy cánh tay lão phu nhân: “Tổ mẫu, hôm nay con suýt chút nữa bị hủy rồi.”
Lão phu nhân nghe nói như thế, sắc mặt thay đổi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vũ đại tiểu thư dựa vào bả vai của bà, cảm thấy ấm áp và dựa dẫm, trong lòng triệt để an định lại, mà đúng lúc này, Vũ Hướng Huy cũng đi đến.
Hắn mở miệng trước: “Ta nghe nói muội muội đã trở về, tới xem một chút.” Hôm nay nghỉ, cho nên hắn vẫn luôn ở trong phủ.
Vũ đại tiểu thư nhìn thấy ca ca chạy đến, trong lòng cũng ấm áp. Tuy rằng cha ruột và mẹ kế xấu nhưng nàng còn có hai người thân chân chính đối tốt với mình, vậy là đủ rồi. Vì thế nàng đem chuyện phát sinh ở Tiêu phủ, cẩn thận nói một lần.
Nàng còn nhấn mạnh: “Lần này thật may mà có Kiều tỷ tỷ. Nếu không ta liền xong rồi.”
Lại cảm thán Vũ Hướng Huy: “Ca, may mà huynh có dự kiến trước, để cho muội theo Kiều tỷ tỷ.”
Sắc mặt Vũ Hướng Huy rất kém, bị chọc tức. Hắn thật không ngờ kế mẫu lại ác độc như vậy, ngay cả thanh danh của bá phủ cũng không màng mà nhất định phải hủy hoại muội muội của hắn. Càng không khỏi cảm thấy may mắn vì quan hệ giữa mình và Lục Thiều không tệ.
Lần này Lục Thiều lén nhắc nhở hắn, Tiêu phu nhân và mẹ kế có thể sẽ tính kế muội muội của hắn. Lục Thiều còn nói nương tử hắn có thể trông chừng muội muội hắn giúp. Lúc này hắn mới để muội muội tới Tiêu phủ, tận lực đi theo nương tử của Lục Thiều, cũng may có Kiều Diệp. Nếu không muội muội của hắn sẽ bị hủy.
Hắn hít sâu một hơi: “Chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.”
Cho dù Ôn Hương Liên đã bị phản phệ nhưng bọn họ lại không thể xem như đã trả thù đối phương.
Lão phu nhân cũng tức giận không chịu được: “Hai tên khốn nạn này lại làm ra chuyện như vậy. Xác thực không thể bỏ qua.”
Trước đó bà không ngờ Ôn Hương Liên và thằng con vợ lẽ kia lại tàn nhẫn như vậy. Bà bận tâm Bá phủ, đã từng dưỡng dục con vợ lẽ, cộng thêm đó là cha ruột cháu trai cùng cháu gái. Lúc này mới một mực nhượng bộ, sau khi già tâm cũng càng mềm so với lúc trẻ. Ai ngờ đối phương lại giẫm lên mặt bà, càng ngày càng quá đáng và ác độc.
Bà trầm mặt lại nói: “Thôi, để cha các ngươi hưu nữ nhân ác độc kia trước đi.”
Chờ đuổi độc phụ Ôn Hương Liên này đi rồi, bà một lần nữa dọn dẹp Bá phủ, để cho thằng con vợ lẽ kia bệnh nằm trên giường đi. Cái nhà này, vẫn là để cháu trai đến làm chủ mới là chính đạo. Nếu không, cứ tiếp tục như vậy nữa, toàn bộ Bá phủ đều sẽ bị hai tên khốn kia hủy.
Để bọn họ lại gây tai họa tiếp, đối với cháu trai cháu gái đều rất bất lợi. Lần này có thể cấu kết Tiêu phu nhân, lần sau có thể cấu kết người khác. Bà sẽ không còn do dự thiếu quyết đoán và mềm lòng nữa.
Đối với việc này, huynh muội Vũ Hướng Huy rất ủng hộ: “Tổ mẫu nói đúng, nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, xác thực nên hưu.”
Mặt mũi Bá phủ lần này cũng mất hết rồi. Vừa vặn có thể tìm cớ này, buộc cha bọn họ hưu Ôn Hương Liên.
Lão phu nhân cũng không lập tức đi sai người gọi con vợ lẽ tới, mà là để con vợ lẽ tự mình đi bị người ta khinh bỉ, biết chuyện vợ hắn cùng tên công tử hoàn khố của Tiêu gia yêu đương vụng trộm lăn lộn. Khi hắn giận không kiềm được nhất, bà lại gọi hắn tới cảnh cáo và nhắc nhở chuyện hưu thê này.
Bên kia, Tiêu phủ.
Sau khi Vệ Phong Hoa mang theo hai người Kiều Diệp rời đi, các phu nhân tiểu thư khác cũng nhao nhao cáo từ.
Ôn Hương Liên được Tiêu phu nhân giữ lại. Tiêu phu nhân sai người đi điều tra nhưng cũng không tra ra vấn đề gì, ngược lại có thị vệ làm chứng, nhìn thấy là Ôn Hương Liên tự mình đi đến lương đình ở hậu viện.
Tiêu tiểu công tử đi đến phòng khách, không nhìn thấy Vũ đại tiểu thư, đang phiền lòng bị người của mẹ hắn hỏi, hắn liền khẳng định là Ôn Hương Liên câu dẫn mình.
Sau khi người hầu của hắn được cho uống thuốc, cũng tự tỉnh lại nhưng lại không nhớ rõ chuyện vào phòng khách cùng bị đánh ngất xỉu. Sợ bị phu nhân hỏi trách, vì sao lúc trước không ở bên người thiếu gia. Hắn nghe nói về đình nghỉ mát, liền nói bừa nhìn thấy Ôn Hương Liên, nàng ta đuổi hắn đi, khiến hắn cho rằng thiếu gia trở về viện tử, hắn liền đi tìm. Ai biết Ôn Hương Liên lại là vì một mình câu dẫn thiếu gia.
Lời của người hầu, làm cho lời giải thích của Ôn Hương Liên dù phủ định như thế nào, Tiêu phu nhân cũng không tin, không nhịn được lại cho Ôn Hương Liên một cái tát: “Ngươi tiện phụ này, được lắm, trước đó nói muốn tính toán nha đầu Vũ gia kia. Thì ra là ngươi ngấp nghé con trai ta, muốn câu dẫn hắn. Ngươi cũng không nhìn xem mình là tuổi gì, thân phận gì, ngươi xứng sao? Ngươi chính là dán ngược cho con trai ta làm thiếp, hắn còn ghét bỏ ngươi.”
Bà ta vừa nghĩ tới nhi tử bị lão nữ nhân nhỏ hơn bà ta mấy tuổi ngấp nghé, liền buồn nôn chán ghét không chịu nổi.
Ôn Hương Liên: “……”
Nàng ta điên rồi, mới ngấp nghé một tên phế vật ăn chơi đàng điếm như thế, chỉ là lại không dám nói ra, nàng ta che mặt khóc ròng nói: “Phu nhân, ta không có, ta thật sự không có. Ta và tiểu công tử đều bị người ta tính kế. Ta hoài nghi là Kiều Diệp và kế nữ của ta giở trò quỷ. Nếu không bọn họ đi phòng khách, sao có thể bình yên vô sự đi ra? Ngài không phải để người ta ở phòng khách thả xông hương sao. Nghe nói Kiều Diệp hiểu dược lý, khẳng định là nàng phá hủy kế hoạch của chúng ta. Sau đó làm ta ngất xỉu, chuyển tới đình nghỉ mát, lại đưa các ngươi tới.”
Nàng ta nói như vậy, cũng chủ yếu là vì đổ tội. Nhưng mà, cũng không phải là không có loại khả năng này.
Tiêu phu nhân lại cười lạnh: “Ngươi cho đây là Trấn Quốc Công phủ sao? Kiều Diệp mới đến kinh thành bao lâu, làm sao sai sử người của Tiêu phủ ta làm việc? Ngươi cũng nói nàng hiểu dược lý, khẳng định là đi phòng khách phát hiện xông hương, cho nên liền nghĩ biện pháp giải. Các nàng lúc này mới bình yên vô sự đi ra.”
Bà ta là chủ mẫu của Tiêu phủ, bà ta cũng không tin hai người Kiều Diệp có bản lĩnh lớn như vậy, có thể ở Tiêu gia làm thành chuyện như vậy. Vậy thị vệ nha hoàn của Tiêu phủ bọn họ chẳng phải là bài trí rồi sao?
Nhất định là nữ nhân tiện nhân Ôn Hương Liên này biết Kiều Diệp hiểu dược lý, cho nên sẽ không để nha đầu Vũ gia trúng chiêu. Lợi dụng cái này, ngược lại tính kế bà ta và con của bà ta.
Bà ta trừng Ôn Hương Liên nói: “Mà ngươi lại ngấp nghé con trai ta, nhân cơ hội câu dẫn con trai ta đồng thời ra tay. Tiện phụ này, ta với ngươi chưa xong đâu.”
Thế mà bị Ôn Hương Liên tính toán ngược, tức chết bà ta, thật sự là tức chết bà ta.
Ôn Hương Liên lúc này quả thực là có oan cũng không có chỗ để tố cáo, ủy khuất nghẹn khuất vô cùng. Nàng ta cẩn thận nghĩ nghĩ cũng cảm thấy, Kiều Diệp cùng kế nữ hẳn không có bản lãnh lớn đến mức có thể sai sử người Tiêu phủ hại bọn họ. Dù sao chẳng những có nha hoàn, còn có thị vệ, cộng thêm người hầu của Tiêu tiểu công tử. Kiều Diệp và kế nữ lợi hại hơn nữa, cũng không có khả năng thu mua nhiều người như vậy, hơn nữa đây chính là Tiêu phủ, thu mua người hại nàng ta còn có chút khả năng nhưng hại Tiêu tiểu công tử thì không có khả năng. Những nha hoàn thị vệ kia bán chủ, bị điều tra ra cũng sẽ không có kết cục tốt.
Kế nữ không có việc gì, xác thực hẳn là giống như là Tiêu phu nhân nói, là Kiều Diệp hỗ trợ tránh đi. Nói như vậy, nàng ta liền nhịn không được hoài nghi, có phải trước đó tên công tử bột chết bầm kia đã coi trọng nàng ta hay không. Sau đó làm bộ nói muốn hủy đi trong sạch của kế nữ. Trên thực tế là muốn xuống tay với nàng ta, cho nên nàng ta tỉnh lại, mới có thể ở trong ngực hắn. Hắn thậm chí còn cố ý hôn nàng ta khi những phu nhân tiểu thư kia tới, lại khăng khăng nói là nàng ta câu dẫn hắn, cố ý làm bại hoại thanh danh của nàng ta, không chừng trong này còn có bàn tay của Tiêu phu nhân. Nếu không nàng ta ngất như thế nào? Chỉ là nàng ta không dám nói hoài nghi ra, sợ không thể rời khỏi Tiêu phủ.
Nàng ta chỉ có thể không ngừng giải thích nhưng Tiêu phu nhân căn bản không nghe, còn sai người ném Ôn Hương Liên và tiểu nữ nhi của nàng ta ra Tiêu phủ.
Từ sau khi đến kinh thành, đây là lần đầu tiên Ôn Hương Liên mất mặt và chật vật như vậy. Nàng ta được nha hoàn đỡ đứng lên, ánh mắt âm tàn nhìn về phía Tiêu phủ đã đóng cửa lại.
Tiêu phu nhân và Tiêu tiểu công tử chờ đó cho nàng đi. Thù hủy đi sự trong sạch của nàng, còn trả đũa nàngb, nàng ta sẽ không bỏ qua như vậy.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");