(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tiêu phu nhân mang theo đoàn người, đi đến gần đình nghỉ mát, liền thấy trong lương đình, hai người đang ôm thân mật.
Một phu nhân kinh ngạc phát ra âm thanh không nhỏ: “A, thật là có người vụng trộm kìa!”
Mà cũng là một tiếng này, đánh thức hai người hôn mê. Hai người mơ mơ màng màng mở mắt.
Ôn Hương Liên mở mắt ra, liền đối diện với một khuôn mặt nam tử xa lạ. Nàng ta trừng to mắt, còn tưởng rằng mình hoa mắt, hoặc là vẫn còn đang nằm mơ?
Mà ngay lúc này, Tiêu tiểu công tử cũng mở mắt, nhìn thấy mình ôm một nữ nhân, tuy nhìn ra được đã có chút tuổi nhưng dáng dấp cũng không tệ lắm. Trong lúc nhất thời hắn cũng không kịp phản ứng, mình là làm sao vậy. Theo bản năng liền nghĩ, mình còn ở bên ngoài chơi đùa. Đây là ai đưa nữ nhân cho hắn, thế là hắn ôm mặt Ôn Hương Liên hôn một cái.
Trong miệng còn nói lời ngả ngớn: “Lão mỹ nhân, đến thơm một cái. Hôm nay hầu hạ tiểu gia cho tốt, cho ngươi thêm chút tiền thưởng.”
Xưa nay hắn chay mặn không kiêng kỵ, chỉ cần dáng vẻ không tệ, lớn tuổi một chút cũng có thể tiếp nhận. Dù sao lớn tuổi một chút, thời điểm đó có một phen phong vị khác. Mềm có cái tốt của mềm, thành thục cũng có cái đẹp của thành thục, hắn đều thích. Nhưng nếu gặp được người trẻ tuổi xinh đẹp, thật sự thích, hắn sẽ mang về phủ nạp làm thiếp. Tuổi lớn thì không được, khẳng định không thể mang về phủ. Nếu không cha hắn sẽ mắng chết hắn.
Bình thường hắn đều cho nhiều tiền thưởng một chút. Ôn Hương Liên bị Tiêu tiểu công tử hôn một cái. Tiếp theo phản ứng lại, đây không phải nằm mơ, không nhịn được hét lên một tiếng: “A, ngươi là ai? Ngươi tên khốn kiếp không biết xấu hổ này, thế mà dám khinh bạc ta.”
Nói xong nàng ta không nhịn được cho Tiêu tiểu công tử một bạt tai, sau đó dùng sức đẩy hắn ra.
Tiêu tiểu công tử vốn đã bị đánh ngất xỉu từ trước, bây giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục. Cộng thêm thân thể vốn đã bị tửu sắc vét sạch, bởi vậy hắn trực tiếp bị đẩy ngã trên mặt đất. Từ nhỏ đến lớn, hắn chưa từng bị ai đánh, ngã xuống đất một lát sau mới phản ứng lại.
Sắc mặt hắn lộ ra mấy phần âm trầm: “Con đàn bà xấu xí, lão tử cho ngươi mặt mũi? Ngươi dám đánh ta, cũng không hỏi thăm ông đây là ai.”
Hắn nói xong liền yếu ớt đứng lên, vốn muốn chuẩn bị tiến lên, giơ tay đánh Ôn Hương Liên. Dù sao ở chỗ hắn, cũng không có thói quen không đánh nữ nhân. Nhưng mới đứng lên, liền phát hiện hoàn cảnh xung quanh không thích hợp. Đây không phải là ở tửu lâu sao? Sao hắn lại ở đây? Hắn không khỏi nhìn bốn phía một chút, có vẻ như còn rất quen thuộc
Mà lúc này Tiêu phu nhân đã đến gần, cũng nhìn thấy hai người trong lương đình. Bà ta đầu tiên là cả kinh, nữ nhân trong lương đình này sao lại là Ôn Hương Liên? Không phải là nha đầu chết tiệt của Vũ gia kia sao? Nếu đổi thành người khác, vậy tính chất sự việc có thể thay đổi.
Nếu như là nhi tử cùng nha đầu Vũ gia vụng trộm yêu đương, chỉ có thể nói hai thanh niên thích nhau, không nhịn được mới phạm sai lầm. Truyền đi, cũng chỉ nói con của hắn có mị lực, khiến tiểu cô nương yêu thích, cũng chẳng qua là thêm một chuyện tình yêu phong lưu. Dù sao con của bà ta ở kinh thành, cũng là có tiếng phong lưu nhưng bây giờ lại biến thành Ôn Hương Liên, vậy con trai của nàng chẳng phải thành lén hội tình với phụ nhân. Đối phương còn là phu nhân của Bá phủ.
Nếu chuyện này truyền đi, thanh danh của con trai bà ta cũng sẽ bị ảnh hưởng, chỉ là còn không đợi bà ta tiếp tục nghĩ sâu, liền thấy Ôn Hương Liên vậy mà đưa tay tát con bà ta một cái, thậm chí còn đẩy con trai bà ta ngã xuống đất.
Điều này làm cho Tiêu phu nhân đau lòng muốn chết, con trai lớn như vậy, đừng nói là động một đầu ngón tay, chính là mắng cũng không nỡ mắng. Vốn dĩ đứa con trai này của bà ta chính là sinh non, thân thể vẫn luôn không tốt. Tuy rằng sau khi nuôi lớn, thái y nói cũng không khác gì người bình thường nhưng trong lòng bà ta liền cho rằng con trai là búp bê sứ, không chạm vào được, cũng bởi vậy sau khi nhìn thấy động tác của Ôn Hương Liên, sắc mặt của bà ta trầm xuống, lại không nhịn được, nhanh chóng vọt tới lương đình cầm lấy cánh tay Ôn Hương Liên, tát vào mặt Ôn Hương Liên mấy cái.
“Ngươi tiện nhân không biết xấu hổ này, chẳng những câu dẫn con trai ta làm ra loại chuyện này, lại còn dám đánh hắn. Lá gan của ngươi cũng lớn thật. Ngươi cũng không nhìn xem, nơi này là nơi ngươi có thể làm càn sao?”
Ôn Hương Liên khi đứng lên, nàng ta đã cảm thấy có chút không thích hợp. Nàng ta chưa từng gặp Tiêu tiểu công tử, cho nên không nhận ra hắn. Cho nên nàng ta nhịn không được nghĩ Tiêu phu nhân có phải muốn dùng nam tử xa lạ để hãm hại nàng ta hay không? Nhưng còn chưa nghĩ ra cái gì, đã bị Tiêu phu nhân vọt tới vả mấy cái. Lúc này mới từ trong lời nói của bà ta mới biết, hóa ra nam nhân này là Tiêu tiểu công tử. Nàng ta mơ mơ màng màng, sau đó nhìn Tiêu phu nhân nói: “Không, không phải như vậy.”
Lại vội vã nói: “Con của ngươi không phải hẳn là…”
Chỉ là còn không đợi nàng ta nói ra tên Vũ đại tiểu thư, đã bị Tiêu phu nhân cắt đứt.
“Tiện phụ ngươi, ngươi thật sự là không biết xấu hổ.”
Bà ta cũng phát hiện một số chỗ không thích hợp, nhìn bộ dáng Ôn Hương Liên, giống như không biết đó là con trai của bà ta, hơn nữa còn muốn nói ra tính toán của bọn họ. Tiêu phu nhân phản ứng cũng nhanh, ngăn cản Ôn Hương Liên nói ra. Dù sao chuyện này đã xảy ra rồi, cũng không thể kéo ra thêm một chuyện khác nữa.
Ôn Hương Liên bị cắt đứt, sắc mặt cũng khó coi không thôi.
“Tiêu phu nhân, ngươi hiểu lầm rồi, ta và tiểu công tử căn bản không có gì.”
Nàng ta vừa định giải thích: “Là…”
Nhưng đột nhiên không nhớ rõ trước đó đã xảy ra chuyện gì. Nàng ta chỉ nhớ rõ mình tới tham gia yến hội, sau đó liền mở to mắt, nhìn thấy nam nhân xa lạ.
Bởi vậy nàng ta nói: “Ta hôn mê trên yến hội, sau đó liền bị người đặt ở nơi này, cùng tiểu công tử dựa vào nhau.”
Đám người Vệ Phong Hoa cũng đi tới, bà nhướng mày nói: “Ôn phu nhân, ngươi muốn bịa chuyện, cũng bịa ra dáng một chút đi. Ngươi ở trên yến tiệc, ngất đi lúc nào?”
Một phu nhân trước đó ngồi cùng bàn với Ôn Hương Liên mở miệng nói: “Đúng vậy, ngươi ở trên yến tiệc cũng không có ngất. Ngược lại là tự ngươi rời khỏi.”
Nàng thật sự không ngờ, Ôn Hương Liên bề ngoài đứng đắn như vậy, sau lưng lại đi cùng với công tử bột của Tiêu gia.
Những người khác cũng có suy nghĩ như vậy. Bởi vậy ánh mắt nhìn Ôn Hương Liên tràn đầy khinh bỉ.
Ôn Hương Liên nghe hai người nói, lại ngơ ngác. Sao có thể như vậy? Nàng ta nhớ rõ mình đang ngồi ở trên yến hội mà!
Nàng ta vẻ mặt nghi hoặc hỏi: “Ta rời đi lúc nào? Sao ta lại không biết.”
Vệ Phong Hoa cười nhạo: “Ngươi rời đi lúc nào, ngươi hỏi chúng ta? Bây giờ ngươi giả vờ không biết, cũng đã muộn rồi. Dù sao vừa rồi chúng ta tới, chính mắt thấy hai người các ngươi ở trong đình ôm thân thiết. Các ngươi lén lút vụng trộm bị chúng ta bắt được, cũng không cần tìm cớ sứt sẹo như vậy để giải vây chứ.”
Câu này được mọi người tán đồng. Có người nói: “Đúng vậy, ta cũng nhìn thấy là ngươi tự mình rời khỏi yến hội.”
Tiếp theo có người phụ họa: “Ta cũng nhìn thấy.”
Ôn Hương Liên nghe được lời của bọn họ, trong đó có một phu nhân bình thường cùng nàng ta quan hệ cũng không tệ lắm, cho nên bọn họ hẳn là không nói dối. Nhưng vì sao nàng ta không nhớ rõ mình rời đi, tiếp theo lại xảy ra chuyện gì?
“Ta thật sự không biết mình tại sao lại ở chỗ này.”
Nàng ta lại vội vàng nói: “Ta cũng vừa tỉnh lại, không tin các ngươi có thể hỏi Tiêu tiểu công tử.”
Tiêu phu nhân không khỏi nhìn về phía nhi tử: “Ngươi làm sao tới đây?”
Xem ra, hai người này không phải lén lút yêu đương vụng trộm. Bà ta đã nói mà, nhi tử bảo bối của bà ta sao có thể để ý tới Ôn Hương Liên chứ.
Tiêu tiểu công tử giơ tay lên xoa xoa lông mày: “Ta, ta cũng không nhớ rõ mình là tới nơi này như thế nào. Hình như ta muốn đi nơi nào đó, tiếp theo liền ngủ mất. Tỉnh lại, liền ở chỗ này, sau đó thân mật với nữ nhân này.”
Hắn thật sự không nhớ rõ, mình tới nơi này như thế nào.
Kiều Diệp nhìn thấy biểu cảm của hai người từ trong khe hở, cảm giác không giống như đang nói dối. Nàng đoán chừng, sau khi uống thuốc kia, hẳn là sẽ quên chuyện phát sinh trước khi hôn mê. Khó trách hai người đều không nhớ rõ. Không thể không nói, người phối dược kia thật là lợi hại. Trong lòng lại cảm thán, tiểu tướng công thật đúng là biết chiêu mộ nhân tài.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");