Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 373: Nàng liền để cho đối phương tự ăn ác quả




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp và Vũ đại tiểu thư nói xong, liền nghe được một trận tiếng bước chân rất nhẹ từ bên cạnh truyền đến.

Nàng không khỏi nhìn lại bên kia: “Ai?”

Một nam tử trẻ tuổi mặc trang phục thị vệ, từ góc rẽ đi ra.

Hắn nhanh chóng đi tới, nhìn Kiều Diệp mang theo vài phần cung kính nói: “Phu nhân, ta là công tử phái tới bảo vệ phu nhân.”

Kiều Diệp vừa nghe đã biết, đây là người của tiểu tướng công.

Nàng hỏi: “Ngươi vốn là thị vệ trong phủ này?”

Thị vệ trả lời: “Hôm qua ta vừa tới nhưng đã thăm dò lộ tuyến của Tiêu phủ thành thục.”

Hắn hỏi: “Phu nhân có gì phân phó sao?”

Kiều Diệp vừa rồi còn nghĩ, muốn liên hệ người của tiểu tướng công, để đối phương đi làm một chuyện. Bây giờ đối phương chủ động đi ra, cũng bớt cho nàng phải huýt sáo đặc thù.

Nàng nói: “Ngươi nghĩ cách, để một nha hoàn đi gọi Ôn Hương Liên ra.”

Tiếp theo từ trong hầu bao lấy ra một viên thuốc đưa cho đối phương.

“Sau đó nghĩ biện pháp, đem viên thuốc này kín đáo cho nàng ta ăn hết. Cũng không cần mang tới đây chỉ ném đến lương đình phía trước thông hướng con đường này.”

Thị vệ gật đầu: “Không thành vấn đề.”

Kiều Diệp lại hỏi: “Người trà trộn vào, trừ ngươi ra, còn có những người khác sao?”

Thị vệ trả lời: “Còn có hai người tiếp ứng.”

Kiều Diệp phân phó: “Vậy ngươi bảo bọn họ lát nữa tới nơi này. Chờ Tiêu công tử hoặc là nam nhân khác vào phòng khách, ta sẽ làm choáng người. Sau khi chuyện thành công, ta học vài tiếng mèo kêu với bên ngoài, người của các ngươi có thể tới. Sau đó người của các ngươi ném Tiêu tiểu thiếu gia đến đình nghỉ mát. Cũng đỡ hắn và Ôn Hương Liên ngồi trên ghế trong lương đình, làm ra tư thế ôm ấp.”

Nàng dừng một chút nói: “Tiếp theo, một người trong các ngươi giống như phát hiện đại sự gì, đi phía trước bẩm báo Tiêu phu nhân. Nhưng đừng nói người cụ thể, chính là để Tiêu phu nhân đi xem.”

Lại từ trong một bình sứ khác đổ ra hai viên thuốc đưa cho đối phương.

“Chờ đến khi Tiêu phu nhân dẫn người đến lương đình, Phân biệt nhanh đút thuốc cho Tiêu tiểu công tử và Ôn Hương Liên. Sau đó ngươi và người của ngươi liền trốn đi. Không cần quan tâm đến những thứ còn lại.”

Thuốc này không phải nàng luyện, loại thuốc này cùng giải dược có thể khiến người hôn mê này, là tiểu tướng công cho nàng. Hắn cứu và chứa chấp một người dùng độc rất lợi hại, thứ này là người nọ phối.

Trước kia ở hiện đại, nàng không dùng đến loại thuốc này, phương pháp điều chế trong nhà cũng không có, cho nên không biết làm. Nhưng không thể không nói, đúng là thứ tốt dùng để đối phó người xấu.

Ôn Hương Liên nghĩ ra chủ ý ác độc không có hạn cuối như vậy, muốn hại bọn họ. Vậy thì nàng sẽ để cho đối phương tự nhận hậu quả xấu đi.

Ở Tiêu phủ, bị Tiêu phu nhân mang theo một đám phu nhân tiểu thư, trước mặt mọi người bắt được Tiêu tiểu thiếu gia ôm ôm ấp ấp trong lương đình.

Chuyện thanh danh bị bại hoại, liền dùng trên người Ôn Hương Liên đi. Mặc dù không có phát sinh chuyện mất đi trong sạch thực sự, nhưng ôm nhau cũng đủ rồi. Hơn nữa Tiêu tiểu công tử là công tử bột có tiếng chay mặn không kỵ, ăn chơi trác táng ở kinh thành.

Quả thật đã nghe nói qua hắn còn có thể ra tay với phụ nhân, thậm chí còn cưỡng đoạt dân phụ. Cho nên hắn và Ôn Hương Liên yêu đương vụng trộm ở đình nghỉ mát cũng rất bình thường.

Về phần Ôn Hương Liên muốn giảo biện, vậy cũng phải có người nghe mới được. Dù sao mọi người đều tận mắt chứng kiến.

Thị vệ vừa nghe đã biết phu nhân muốn làm gì. Hắn nghĩ thầm phu nhân quả nhiên không phải người hiền lành, bị tính kế liền muốn phản kích trở về. Tính tình này ngược lại rất xứng với công tử.

“Vâng, ta đi làm ngay.”

Hắn nói xong tiếp nhận dược hoàn, bởi vì hai loại dược hoàn màu sắc khác nhau, cho nên cố ý ghi nhớ. Sau đó liền rất nhanh rời đi.

Vũ đại tiểu thư lúc này mới phát hiện, phu thê Kiều Diệp đến Tiêu phủ chuẩn bị thật đầy đủ. Khó trách ca ca dặn dò bảo nàng đi theo Kiều Diệp.

Nàng hỏi: “Kiều tỷ tỷ, bây giờ chúng ta vào phòng khách sao?”

Kiều Diệp gật đầu: “Đúng, chúng ta đi phòng khách trước. Lát nữa ta dẫn ngươi đi xem kịch vui. Chờ trò hay xem xong, chúng ta lại nhanh chóng trở lại phòng khách, làm bộ một mực chờ đợi tên thị nữ kia tới. Như vậy cũng không có quan hệ gì với chúng ta.”

Nàng quan sát được con đường đi thông tới đình nghỉ mát bên này, hai bên là rừng trúc rậm rạp. Rừng trúc kéo dài đến đình nghỉ mát, sau đó tới gần hướng phòng khách, bên cạnh có đủ loại hoa cảnh cao hơn người. Đến lúc đó bọn họ đi qua rừng trúc, trốn ở dưới bụi hoa là có thể xem kịch. Sau khi xem xong, lại có thể thông qua rừng trúc kia về tới đây. Trò hay như vậy, bọn họ cũng muốn đi xem náo nhiệt. Tự mình đi xem, so với người khác nói càng đặc sắc hơn.

Vũ đại tiểu thư vừa khẩn trương vừa kích động: “Được, cái gì ta cũng nghe theo Kiều tỷ tỷ.”

Tiếp theo hai người đẩy cửa vào phòng khách. Vũ đại tiểu thư nhìn kỹ và ngửi ngửi. Quả nhiên phát hiện trên bàn trà trong phòng khách có đặt một lư hương, mà trên tường tủ cách đó không xa, cũng có một lư hương đang cháy.

Hai loại mùi thơm đều không nồng, hỗn hợp lại ngửi chẳng những không gay mũi, còn cảm giác có chút dễ ngửi. Nếu không phải Kiều Diệp sớm nói cho cô biết, hai cái lư hương này có ích lợi gì. Nàng làm sao có thể nghĩ đến những thứ này, càng sẽ không chú ý vì sao một phòng khách, sẽ cùng nhau đốt hai cái lư hương. Coi như phát hiện, cũng có thể chỉ cho rằng, là nha hoàn vì để cho mùi thơm trong phòng thơm hơn.

Kiều Diệp cũng quét một vòng, sau đó nàng chỉ vào mấy bộ quần áo đặt trên giường nói: “Ngươi tìm một bộ quần áo thay đổi đi.”

Diễn trò phải làm toàn bộ, bọn họ đã là tới thay quần áo. Quần áo bẩn trên người Vũ đại tiểu thư kia, khẳng định phải đổi mới được.

Vũ đại tiểu thư cũng nghĩ đến, nàng gật gật đầu đi qua. Nhìn kỹ một chút, đúng là quần áo mới sạch sẽ, lúc này nàng mới tìm một bộ nhìn qua vừa người. Cầm đến sau một cái bình phong thay đổi.

Quần áo Kiều Diệp cũng không bẩn, cho nên nàng không định thay.

Vũ đại tiểu thư thay quần áo đi ra.

Kiều Diệp nói: “Lát nữa ngươi ngồi ở bên này, sau đó giả bộ như ngất xỉu nằm trên bàn. Ta sẽ mai phục ở sau lưng cửa, chờ Tiêu công tử cùng người của hắn đi vào, ta sẽ đánh ngất bọn họ. Sau đó ngươi lại đứng dậy.”

Vũ đại tiểu thư gật đầu: “Được!”

Tiếp theo Kiều Diệp ôm một bộ quần áo trên giường, đi đến bình phong bên kia, treo một bộ trên bình phong.

Để người tiến vào cho rằng, nàng ở sau tấm bình phong thay quần áo thì té xỉu.

Sau khi làm xong những thứ này.

Kiều Diệp đi tới cạnh cửa ngồi xổm xuống, như vậy từ bên ngoài không nhìn thấy có người đứng.

Sau khi đám người đi vào, lúc đẩy cửa nàng đứng lên, vừa vặn cánh cửa có thể ngăn cản nàng. Như vậy nàng cũng tương đối dễ làm việc.

Vũ đại tiểu thư thấy thế, cũng dựa theo phân phó của Kiều Diệp, cả người nằm nhoài trên mặt bàn, còn cố ý đẩy đổ chén trà ấm trà không có nước trên bàn. Bộ dáng giống như đột nhiên té xỉu trên bàn.

Kiều Diệp không khỏi tán thưởng, Vũ đại tiểu thư vẫn tương đối cẩn thận. Có thể thấy đối phương rất căng thẳng nhưng vẫn ổn định được. Đối với cái tuổi này, một tiểu cô nương bình thường được bảo vệ rất khá, đã làm rất tốt rồi.

Nàng ngồi xổm cạnh cửa, cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài, cũng không lâu lắm, một trận tiếng bước chân vang lên.

Kiều Diệp cẩn thận lắng nghe, ước chừng đoán được là hai người. Tiếp đó cửa phòng khách bị đẩy ra. Kiều Diệp cũng đứng lên, dán vào cửa. Sau đó một thiếu niên ăn mặc quý khí dẫn theo người hầu đi vào. Hắn nhìn Vũ đại tiểu thư nằm sấp trên bàn, lại nhìn quần áo treo trên bình phong, không khỏi cong cong môi: “Tiểu tiện nhân này, trước đó chướng mắt ta, không muốn gả cho ta. Bây giờ còn không phải rơi vào trên tay ta, theo ta chơi sao.”

Nói xong hắn phân phó người hầu: “Ngươi đi sau tấm bình phong, khiêng Kiều Diệp kia đi. Chờ đám người mẹ ta tới, ngươi ném nàng đến phòng khách gần đó đánh thức. Sau khi nàng tỉnh lại, theo bản năng hẳn là sẽ thét chói tai, hoặc là nhìn thấy nhiều người như vậy, sẽ chủ động chạy tới.”

Lại phân phó: “Tiếp theo để cho nha đầu kia đến nhận sai với nương ta, nói ta và Vũ tiểu thư có tư tình, nghe theo đề nghị của Kiều Diệp, hẹn hò ở chỗ này. Kiều Diệp thì kéo nàng đi, tạo cơ hội cho chúng ta.”

Tên người hầu kia cười hề hề nói: “Thiếu gia yên tâm đi, người cứ việc đi làm chuyện tốt, chuyện khác giao cho bọn tiểu nhân là được.”

Hắn nói xong, liền đi về phía bình phong.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.