Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 363: Khó trách có lực lượng như vậy




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi Lục Thiều tới kinh thành được Tần lão tiên sinh bố trí tới thư viện tốt nhất kinh thành. Hắn gần đây mỗi ngày đều sẽ đi thư viện, chạng vạng tối mới có thể trở về.

Khi Lục Thiều về nhà, người trong bếp đã làm xong bữa tối.Kiều Diệp ngồi ở phòng ăn chờ hắn, vừa lật xem thoại bản hắn viết.

Lục Thiều xách con gà quay Kiều Diệp thích ăn vào, thấy đồ ăn đều đã bưng lên bàn, hắn cười mở miệng: “Đói bụng không? Hôm nay ta đi đường vòng mua gà quay, chậm trễ một chút.”

Kiều Diệp buông sách xuống: “Không đói, đồ ăn vừa mới nấu xong.”

Ánh mắt nàng rơi vào trên bọc giấy hắn xách theo: “Đêm qua ta đột nhiên muốn ăn gà nướng, hôm nay chàng liền đi mua rồi.”

Gà nướng nhà này rất nổi danh ở kinh thành, mỗi ngày giữa trưa và buổi chiều đi mua đều phải xếp hàng, cách thư viện cũng không gần. Hôm qua nàng tùy ý nói một câu, ai ngờ tiểu tướng công cố ý đi đường vòng mua nhưng mà cũng là những chi tiết quan tâm và cưng chiều này, khiến cho nàng càng ngày càng thích hắn.

Lục Thiều bảo hạ nhân bưng một cái khay tới, hắn bỏ gà nướng vào trong.

“Nàng muốn ăn, ta dĩ nhiên phải để bụng.”

Hắn ngồi xuống bên cạnh Kiều Diệp: “Nương tử hôm nay không đi ra ngoài?”

Kiều Diệp gật đầu: “Không đi ra ngoài.”

Cô vừa xới cơm cho Lục Thiều và mình, vừa nói nhảm với hắn: “Nhưng lại gặp phải người khiến ta khó chịu.”

Từ khi bọn họ cùng nhau sinh sống, lúc dùng cơm cũng sẽ không có tư tưởng ‘ăn không nói’. Lục Thiều nhận chén, không khỏi hỏi: “Là ai đến cửa bới móc?”

Kiều Diệp trả lời: “Một ma ma tự xưng là ma ma bên cạnh Tiêu phu nhân của Đại Lý tự khanh, hôm nay vênh váo tự đắc chạy tới trong nhà. Nói là phu nhân bọn họ phải tốn một trăm lượng bạc một tháng, thuê ta đi ngân lâu của phu nhân bọn họ làm quản sự. Còn nói để ý ta, mới dùng giá cao như vậy thuê ta.”

Nàng bĩu môi: “Bộ dạng cùng khí thế của ma ma kia, thật chính là mắt mọc đến đỉnh đầu. Ta ngay từ đầu uyển chuyển cự tuyệt, bà ta liền nói ta không biết điều. Ta tức giận đâm chọt bà ta, sau đó bà ta bảo ta chờ. Tiêu phu nhân của Đại Lý tự khanh này có lai lịch gì, chàng biết không?”

Nàng là con gái nuôi mà Vĩnh An quận chúa coi trọng. Nếu đối phương chỉ là phu nhân của Đại Lý tự khanh, hẳn là sẽ không vênh váo tự đắc tới thuê nàng như vậy.

Nàng cảm thấy đối phương có chút cố ý, thuê nàng mang theo chút mùi vị nhục nhã, còn giống như cố ý muốn mượn nàng nhằm vào mẹ nuôi. Làm như vậy, nói rõ Tiêu phu nhân hẳn là không kiêng kị thân phận mẹ nuôi của nàng.

Lục Thiều đầu tiên là vừa ngẩn, tiếp lấy nhíu mày nói: “Bà ta để cho người đến thuê mướn nàng, ngoại trừ muốn để nàng giúp cửa hàng bạc của bà ta kiếm tiền, còn có ý tứ nhằm vào mẹ nuôi.” Kiếp trước hắn là thủ lĩnh Phi Long Vệ, cho nên với quan hệ của nhà quyền quý trong kinh thành, phần lớn đều là hiểu rõ.

Vừa nghe hắn nói như vậy, Kiều Diệp lộ ra thần sắc quả nhiên như thế: “Ta liền đoán mục đích của bọn họ không đơn thuần.”

Nàng hỏi: “Tiêu phu nhân với mẹ nuôi ta kia không hợp nhau?”

Lục Thiều gật đầu trả lời: “Nghe nói hai người từ lúc làm cô nương liền không hợp nhau. Năm đó mẹ nuôi gả cho Giang Ký An, Tiêu phu nhân liền rêu rao khắp nơi nói mẹ nuôi thế mà coi trọng người sa cơ thất thế như vậy. Môn không đăng hộ không đối, mất mặt. Đợi đương kim bệ hạ thượng vị, sau đó Giang Ký An được trọng dụng, không ngừng leo lên trên, bà ta lại đố kị mẹ nuôi làm Hầu phu nhân. Tiếp đó châm chọc mẹ nuôi cho dù gả cho hầu gia thực quyền, còn không phải có phu nhân nhị phòng làm khó sao? Có một lần bị mẹ nuôi bắt được, trước đám đông tát miệng bà ta. Thù của hai người cũng liền càng kết càng lớn. Trước đó mẹ nuôi bỏ chồng, bà ta sau lưng nói mát không ít. Còn nói mẹ nuôi một chút cũng không hiền lương thục đức, thế mà chủ động bỏ chồng, quả thực là điều sỉ nhục trong nữ giới kinh thành. Vi phạm nữ đức, không biết rõ sẽ dạy hư nữ giới khác,… vân vân.. hay không.”

Kiều Diệp bởi vì ma ma kia mà ấn tượng đối với Tiêu phu nhân này vốn dĩ không quá tốt. Hiện tại nghe xong sau, liền nhịn không được có chút phản cảm rồi.

Nàng hỏi: “Bà ta là bối cảnh gì? Đối với mẹ nuôi kiêu ngạo bôi nhọ như vậy?”

Lục Thiều nói: “Bà ta là con gái của Vinh quốc công, từng được tiên đế phong làm huyện chúa. Vinh quốc công và Trấn quốc công quan hệ không quá tốt, cho nên quan hệ của Tiêu phu nhân và mẹ nuôi từ trước cũng rất kém. Mẹ nuôi đặc biệt lúc trẻ tuổi rất được tiên đế sủng ái, phong quận chúa cao hơn Tiêu phu nhân một đẳng cấp. Mẹ nuôi và Tiêu phu nhân đã từng còn bị xưng là Kinh Thành Song Xu (người đẹp), bất quá mẹ nuôi lúc đó lại được mọi người phong là Kinh Thành đệ nhất mỹ nhân. Tiêu phu nhân lại bị đè một đầu, liền càng ghét ghen ghét mẹ nuôi.”

Kiều Diệp lại hỏi: “Vinh quốc công hiện tại hắn là còn rất có thực quyền nhỉ?”

Nếu chỉ là quốc công có tước vị mà không có thực quyền, Tiêu phu nhân cũng không có kiêu ngạo như vậy.

Lục Thiều nói: “Đúng, hiện tại binh quyền của Đại Dần, Trấn Quốc Công chưởng binh bốn phần mười, trấn thủ biên cương. Vinh Quốc Công chưởng binh ba phần mười, chủ yếu khống chế thuỷ sư, trấn thủ bên kia vùng duyên hải chống đỡ giặc Oa các loại. Ninh quốc công ông nội của Miêu Phi Vũ chưởng binh hai thành, chủ yếu phụ trách thủ vệ ngoại ô kinh thành và kinh thành. Thừa ra một thành là thân vệ của hoàng đế. Tiên hoàng phong năm quốc công, ba vị này là có thực quyền nhất, cũng là loại tập tước. Cũng có nghĩa là ba đại quốc công phủ này, chỉ cần không phạm sai lầm lớn gì, về sau sẽ không bị giáng tước. Hai vị mặt khác năm đó tham dự đoạt đích thất bại, hiện tại đã bị gạt ra ngoài lề, trong gia tộc đều không có nhân vật xuất chúng gì. Bắt đầu từ đời sau liền sẽ giáng tước. Hiện tại hoàng đế cần Vinh quốc công trấn thủ biên giới biển, cho nên rất coi trọng. Nhà chồng của Tiêu phu nhân cũng không kém, trượng phu bà ta là Đại lý tự khanh Chính Tam Phẩm, sang năm có thể sẽ lại bay lên một cấp. Cha chồng bà ta là tả hữu Đô Ngự Sử đô sát viện Chính Nhị Phẩm, phụ trách giám sát giám tội quan viên, khảo hạch chiến tích, xét xử các loại đại án, trọng án.”

Kiều Diệp sau nghe xong nói: “Khó trách Tiêu phu nhân có sức mạnh như vậy.”

Bà ta nói chuyện kiêu ngạo kiêu ngạo như vậy, khẳng định có chút dựa vào. Bối cảnh thân phận này xác thực lợi hại. Bất quá nàng cũng không sợ. Đối phương và mẹ nuôi nàng từ trước không hợp nhau, vậy liền chú định nàng và đối phương là đứng tại mặt đối lập. Dù sao đều đắc tội rồi, tiếp tục đắc tội cũng không sao cả

Kiều Diệp nghĩ một chút lại gần Lục Thiều thấp giọng hỏi: “Tiêu gia và Vinh quốc công phải hay không đứng về phía ngũ hoàng tử?”

Lục Thiều cũng nhẹ giọng trả lời: “Bên kia Vinh quốc công thái độ mặt ngoài không rõ, bên này Tiêu gia đã biểu lộ ra càng nghiêng về phía Ngũ hoàng tử rồi. Tiêu gia và Tống gia có quan hệ thông gia. Đúng rồi, thê tử của Tống Thiếu Dương là từ Tiêu gia, là con gái trực hệ của Tiêu gia nhị phòng. Trượng phu của Tiêu phu nhân là đích trưởng tử, là Đại phòng.”

Vinh quốc công một mực đều trấn thủ tại khu vực Mân Châu, rất ít về Kinh Thành. Lúc thất hoàng tử thượng vị, Vinh quốc công mặt ngoài là trung lập không có nhúng tay nhưng hắn điều tra tới đối phương hẳn là ngầm giúp đỡ Tiêu gia, chỉ là không có chứng cứ và nhược điểm. Cộng thêm còn cần hắn tiếp tục trấn thủ vùng duyên hải, thất hoàng tử sau khi thượng vị, chỉ là mạnh mẽ đả kích làm suy yếu Tiêu gia, lại không có động Vinh quốc công.

Kiếp trước, sau khi thất hoàng tử thượng vị chưa tới mấy năm hắn liền chết bệnh rồi, biến động về sau cũng liền không quá tinh tường.

Hắn lại nói: “Vinh quốc công người này, ta một mực cảm thấy không đơn giản, lại có điểm vấn đề. Ta từng điều tra được, bất kể là giai đoạn tiên hoàng hậu thay đổi, hay là lúc trận đoạt đích tương đối hỗn loạn, đương kim bệ hạ thượng vị kia, đều có chút dấu vết của Vinh quốc công. Tuy không có chứng cứ nhưng tình báo chính là chỉ hướng hắn. Cho nên bất kể là với Tiêu gia, hay là với Vinh Quốc Công Phủ, chúng ta đều phải cẩn thận một chút, để phòng ngừa bọn hắn tính toán.”

Hắn nắm chặt tay của Kiều Diệp nói: “Đương nhiên, nương tử cũng không cần kiêng kị Tiêu phu nhân bọn họ. Tiêu gia nếu là dám động nàng, ta sẽ để cho bọn hắn ăn không hết gói mang đi.”

Hắn đã từng thu thập không ít chứng cứ Tiêu gia có vấn đề, biết rõ không ít việc ngấm ngầm xấu xa và nhược điểm của Tiêu gia. Thất hoàng tử sau khi thượng vị, mới có thể một mực thành công chèn ép làm suy yếu Tiêu gia.

Hiện tại bọn hắn còn thế đơn lực bạc, cho nên sẽ không chủ động đi trêu chọc Tiêu gia nhưng như là Tiêu phu nhân muốn đối phó tiểu tức phụ, vậy hắn tuyệt đối sẽ không khách khí. Cùng lắm thì hắn bất cứ giá nào để lộ ra điểm thế lực ra ngoài. Tiểu tức phụ là vảy ngược của hắn, là điểm mấu chốt của hắn, ai sờ vào hắn sẽ không bỏ qua cho kẻ đó.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.