(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp phát hiện tố chất tâm lý và da mặt của Ôn Hương Liên so với Úc Uyển Chi xác thực mạnh và dày hơn nhiều. Mới vừa rồi còn biến sắc mấy lần, tức giận đến mức có thể muốn bóp chết nàng nhưng chỉ trong chớp mắt đã dịu dàng hẳn đi. Một bộ dáng vì mình tốt, muốn dùng lợi ích đả động chính mình. Nàng nhướng mày: “Ta cảm thấy chẳng ra sao cả.”
Nàng lại đâm tim tiếp tục nói: “Ngươi vẫn không thấy rõ thân phận của mình nhỉ. Làm một bá phu nhân, xem ngươi có năng lực không. Toàn thân ngươi đều tản ra một loại cảm giác ưu việt như khổng tước xòe đuôi. Người càng tự ti, cảm thấy thân phận mình ti tiện, mới càng như vậy. Ngươi muốn lợi dụ ta, để ta dứt bỏ thù sát thân trước đây, nắm tay hoà giải với các ngươi. Nhưng ngươi không nghĩ lại, ta còn cần ngươi dẫn theo đi hòa vào cái vòng kia sao? Mẹ nuôi của ta là ai? Cháu gái ruột Thái hậu, biểu muội Hoàng đế, tiểu thư con vợ cả của phủ Quốc Công, thân nương của Quốc Công cùng Hầu gia tương lai. Ta muốn quen biết quý phu nhân và các tiểu thư kinh thành, nàng dẫn theo ta, không có thân phận cùng mặt mũi hơn so với ngươi à? Chính ngươi còn phải nâng chân những phu nhân tiểu thư kia, ăn nói khép nép mới có thể hòa tan vào. Ta ngu ngốc mới có thể theo ngươi hèn mọn đi nịnh nọt người khác, còn chưa nhất định có thể dung nhập vào. Mẹ nuôi ta ở trong vòng tròn của quý phu nhân có thể đi ngang. Nàng mang theo ta cùng người tương giao, ta căn bản không cần cúi đầu với ai, nịnh nọt đón tiếp ai.”
Nàng cười nhạo nói: “Cho nên ngươi lấy tự tin từ đâu ra, muốn dùng lợi ích để đả động ta? Đừng nói còn coi ta là kẻ ngu trước kia chứ? Vũ phu nhân, ngươi thật nên tỉnh táo đầu óc rồi.”
Lại cố ý đâm tâm lần nữa: “Nhận rõ thân phận của mình, mới là quan trọng nhất.”
Giang Dực Lân ở một bên nói: “Đúng vậy, có quận chúa thân phận cao quý như nương ta mang theo, muội muội ta muốn dung nhập vào vòng tròn nào, còn không thể dung hòa sao? Còn cần một thân phận như ngươi chỉ là Bá phu nhân dẫn?”
Ôn Hương Liên quả thật bị Kiều Diệp và Giang Dực Lân nói trúng tim. Lòng tự trọng cũng bị dẫm lên mặt đất. Những năm gần đây, vì muốn dung nhập vào vòng tròn của quý phu nhân, nàng ta đã không ít lần cúi đầu chào hỏi những người kia. Thậm chí có đôi khi còn nịnh nọt và chịu đựng một số người khinh thị trào phúng. Lúc này mới thật vất vả miễn cưỡng dung nhập vào vòng tròn của quý phu nhân. Có tiệc tùng gì giữa phu nhân tổ chức, mới có thể thu được một phần thiệp mời. Để cho nàng ta ở phủ Bá tước được trượng phu cùng những người khác coi trọng một chút. Nhưng những cố gắng dung nhập hèn mọn kia, cũng là quá khứ nàng ta không muốn nhắc cùng không muốn nhớ lại nhất. Bây giờ bị Kiều Diệp đâm thủng, nụ cười ôn nhu trên mặt nàng ta rốt cuộc không duy trì được nữa.
Nàng ta thần sắc khó coi nhìn chằm chằm Kiều Diệp: “Ngươi thật sự tuyệt tình như vậy?”
Kiều Diệp giống như nghe được chuyện cười lớn gì đó: “Vũ phu nhân, ngươi hỏi ra lời này, không cảm thấy buồn cười sao? Ta đều học từ ngươi mà! Mà nếu bàn về lòng dạ độc ác cùng tuyệt tình, ta ở trước mặt ngươi, cũng phải cam bái hạ phong.”
Ôn Hương Liên lại nghẹn họng, tức giận đến ngực phập phồng: “Nghiệt nữ nhà ngươi, ngươi bất hiếu như vậy sẽ gặp báo ứng.”
Kiều Diệp liếc mắt: “Loại tiện phụ ngoan độc không biết xấu hổ như ngươi, còn chưa gặp báo ứng, như thế nào cũng không tới phiên ta, người tốt như vậy. Bất quá ngươi không cần gấp, báo ứng của ngươi rất nhanh sẽ tới.”
Ôn Hương Liên: “……”
Nàng ta gấp cái rắm, nàng ta mới không gặp báo ứng. Trước đó đã nghe nói nha đầu chết tiệt nhanh mồm nhanh miệng, nói chuyện còn rất ác độc. Hôm nay vừa thấy, quả là thế, hơn nữa lời nói ra, cùng nghịch tử kia thật sự là rất giống nhau.
Những năm gần đây, cũng không biết Kiều Nhị Ngưu và người Kiều gia nuôi như thế nào, lại nuôi ra cái miệng xảo trá ác độc như vậy, nghịch tử bất hiếu như vậy. Quả nhiên là giống lão Kiều gia, đều không phải thứ tốt.
Kiều Diệp nhìn Ôn Hương Liên bị chọc tức, Tâm tình của nàng rất không tệ.
“Vũ phu nhân, ta và ngươi chẳng những không có bất kỳ thân tình gì đáng nói, còn đã sớm đoạn tuyệt quan hệ. Càng có mối thù giết người với vợ chồng các ngươi. Cho nên ngươi đừng uổng phí sức lực tới tìm ta nữa. Đối với người như ngươi, ta cứng mềm cũng không ăn.”
Lại cười cười nói: “Ngươi trở về chờ, ta sẽ khiến ngươi hài lòng.”
Móng tay Ôn Hương Liên khảm vào lòng bàn tay: “Ngươi đừng làm loạn, cá chết lưới rách là không thể làm nhất đấy.”
Lại không thể không tạm thời chịu thua: “Sau này ta không tới tìm ngươi nữa, được chưa?”
Kiều Diệp lại cự tuyệt: “Không được, là ngươi trêu chọc ta trước. Đã trêu chọc, vậy ngươi phải gánh chịu hậu quả. Đi thôi, ta còn có việc, không cùng ngươi nói nhảm nữa. Chúng ta chờ xem.”
Nói xong nàng không để ý tới Ôn Hương Liên nữa, cho Lục Thiều và Giang Dực Lân một ánh mắt. Hai người hiểu ngay, Lục Thiều đỡ Kiều Diệp lên xe ngựa.
Giang Dực Lân cũng nhảy lên, sau đó bảo gã sai vặt lái xe ngựa rời đi.
Lưu lại Ôn Hương Liên đầy rẫy lo lắng, cùng với Nhũ mẫu trong lòng thầm mắng Ôn Hương Liên vô dụng.
Chờ xe ngựa biến mất trước mắt, Ôn Hương Liên mới thu hồi ánh mắt, mà nhìn về phía Nhũ mẫu hỏi: “Nhũ mẫu, ngươi cảm thấy nàng nói là thật hay giả?”
Nhũ mẫu suy nghĩ một chút nói: “- Với tính tình của Kiều Diệp, thật sự có thể sẽ làm ra chuyện điên cuồng này. Cha ruột của nàng và cha ruột của tướng công nàng, thật sự bị nàng thu thập rất chật vật. Ta nghe nói nàng thực sự đã đánh Kiều Nhị Ngưu, chỉ là do ngụy trang tốt, những người đang nịnh nọt nàng căn bản không tin. Nhưng khi ta đi thôn Trường Bình, phát hiện người nhà Kiều Nhị Ngưu và Kiều gia đều rất sợ nàng. Nàng khẳng định đã làm chuyện gì hù dọa người Kiều gia. Cho nên phu nhân, ngươi vẫn là cẩn thận một chút, tốt nhất làm tốt ứng đối vẹn toàn.”
Nha đầu chết tiệt kia điên lên, nghe nói căn bản là không quan tâm. Bà ta có chút hối hận, trước đó không nên giật dây Ôn Hương Liên tới gặp Kiều Diệp. Hiện tại chẳng những không lôi kéo được người, còn chọc giận Kiều Diệp muốn trả thù. Nếu thân phận Ôn Hương Liên thật sự lộ ra ngoài, Bá gia còn không biết phải mất mặt như thế nào.
Ôn Hương Liên nghe xong, nhịn không được sinh ra chút bối rối. Mặc dù vẫn luôn có loại cảm giác, chỉ cần nha đầu chết tiệt kia và nghịch tử kia đến kinh thành. Thân phận của nàng ta luôn có một ngày sẽ bị bóc trần nhưng ngày này thật sự sắp tới rồi, nàng ta lại sợ, càng không muốn đối mặt.
“Vậy ta nên ứng đối như thế nào đây? Nàng đã không còn là nha đầu ngốc ngay cả Kiều gia cũng có thể tra tấn khi dễ kia nữa. Cho dù ta muốn diệt trừ nàng, cũng khó khăn.”
Hiện tại đối phương đã đến kinh thành, mua sát thủ diệt trừ nha đầu chết tiệt kia rất khó.
Trước đó trượng phu cũng cân nhắc qua diệt trừ nha đầu chết tiệt kia nhưng còn chưa làm, đã nghe nói có phản tặc đuổi giết nha đầu chết tiệt nhưng thất bại. Ngay cả những phản tặc cùng hung cực ác kia đều thất bại, sát thủ mà nàng ta bỏ tiền đi mua sao có thể thành công. Hơn nữa ở địa giới kinh thành, bọn họ thật sự không tính là cái gì. Nếu như thuê người không diệt trừ được nha đầu chết tiệt kia, còn bị Giang Dực Lân bắt được nhược điểm, phiền phức liền lớn, cho nên nàng không dám mạo hiểm như vậy.
Nhũ mẫu cũng sốt ruột, nàng nghĩ nghĩ đột nhiên có chủ ý.
“Phu nhân, ngươi có thể đi cầu lão phu nhân hỗ trợ. Lão phu nhân đã biết thân phận của ngươi, bà rất chú trọng thể diện Bá phủ. Nếu thân phận cùng những chuyện kia của ngươi bị truyền ra, chẳng những Bá gia mất mặt, Bá phủ cùng thế tử cũng sẽ mất mặt theo. Cho nên bà chắc chắn cũng không muốn để Kiều Diệp truyền những chuyện xấu kia đi. Chỉ cần bà không ngồi nhìn mặc kệ, sẽ đối đầu với nha đầu chết tiệt kia.”
Bà ta lại thấp giọng, mang theo vài phần âm tàn nói: “Ngươi có thể mượn đao giết người đấy. Để lão phu nhân cùng nha đầu chết tiệt đấu với nhau, ngươi ngồi thu ngư ông đắc lợi.”
Càng nói, bà ta càng cảm thấy chủ ý này của mình rất tốt. Từ sau khi lão phu nhân biết thân phận của Ôn Hương Liên, chẳng những thường xuyên giày vò Ôn Hương Liên. Ngay cả Bá gia và bà ta cũng bị giày vò không ít. Càng phạt quỳ bà ta nhiều lần. Bà ta đã oán hận lão thái bà đáng chết kia từ lâu. Nếu có thể khiến cho bà già kia đối đầu với nha đầu chết tiệt, vậy thì có trò hay để xem rồi.
Nghe chủ ý của Nhũ mẫu, trong mắt Ôn Hương Liên cũng lộ ra một tia sáng: “Vẫn là ngươi có biện pháp. Chờ sau khi hồi phủ, ta liền đi cầu lão phu nhân.”
Nếu lão thái bà chết tiệt kia đi đối phó nha đầu kia, vậy thì quá tốt rồi.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");