(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ôn Hương Liên còn tưởng Kiều Diệp sẽ giả vờ như không biết mình.
Sau khi nghe được xưng hô này, trước ngẩn người. Tiếp theo trên mặt lộ ra vài phần thần sắc bị thương: “Diệp nhi, ngươi đã nhận ra ta, nhất định phải xưng hô xa lạ như vậy sao?”
Kiều Diệp cười nhạo một tiếng: “Bằng không thì sao? Vũ phu nhân, biểu tình này của ngươi khống chế không quá đúng chỗ. Ta cảm giác được ngươi cũng không thích ta nhưng lại giả bộ bị thương quan tâm, diễn rất kém cỏi. Hay là ngươi đi gánh hát trước, cùng người ta học diễn kịch như thế nào, lại tới tìm ta nhé?”
Lại thẳng thắn cường điệu: “Ta không có thời gian diễn trò mẫu hiền tử hiếu với ngươi ở chỗ này, cho nên ngươi vẫn nên tỉnh lại đi.”
Ôn Hương Liên: “……”
Lời này khiến nàng ta không nhịn được nghĩ tới nghịch tử kia. Nghịch tử kia cũng đã nói lời tương tự. Đôi huynh muội này thật sự là hai nghiệt chướng bất hiếu, nói chuyện cũng làm người ta tức giận và nghẹn họng như vậy.
Nàng ta vốn chuẩn bị tốt biểu hiện, lời nói của một từ mẫu, tất cả đều mắc kẹt trong cổ họng. Từ đó cũng hiểu, nha đầu chết tiệt kia không muốn nhận mình, thái độ càng lạnh lùng, cũng bởi vậy Ôn Hương Liên từ bỏ ý muốn dùng từ mẫu đả động tâm tư của Kiều Diệp.
Mặt nàng ta lộ vẻ phức tạp nhìn Kiều Diệp nói: “Mặc kệ nói như thế nào, ta cũng là mẹ ngươi, ngươi nhất định phải bất hiếu chống đối ta như vậy sao?”
Kiều Diệp nhíu mày: “Ngay cả cha ruột ta cũng có thể đánh hắn răng rơi đầy đất, cũng đoạn tuyệt quan hệ.” Nơi này chỉ có mấy người bọn họ, cho nên nàng nói chuyện cũng không che lấp.
Nàng lại ghét bỏ nói: “Ngươi một tiện phụ vứt bỏ chồng con, cẩu thả với người ta, có tư cách gì tự xưng là nương ở trước mặt ta? Muốn dùng hiếu đạo ép ta, vậy ngươi nhất định phải thất vọng rồi.”
Bị nữ nhi gọi là tiện phụ, Ôn Hương Liên tức giận đến sắc mặt tái xanh.
“Cho dù nói thế nào, ta đối với ngươi đều có ân sinh dục.”
Nàng ta tiếp tục uy hiếp: “Nếu để cho mọi người biết, nương tử của Giải Nguyên ngươi, chống đối vũ nhục cùng bất hiếu với mẹ ruột như vậy. Ngươi nói mọi người sẽ thấy thế nào?” Học sinh khoa khảo, thanh danh rất trọng yếu.
Kiều Diệp cười khẽ. Tự tiếu phi tiếu nhìn Ôn Hương Liên nói: “Dùng bộ mặt thật của ngươi để nói chuyện, vậy mới đúng chứ. Nếu không, nhìn ngươi giả bộ từ mẫu, hoặc là kể ra những năm qua có bao nhiêu nỗi khổ tâm, ta thật sự là sẽ chán ghét muốn chết.”
Ôn Hương Liên nghẹn ngào: “Ngươi…”
Vốn cho rằng nghịch tử kia nói chuyện đã đủ khó nghe và quá phận, không nghĩ tới nữ nhi này cũng không kém bao nhiêu, thật không hổ là thân huynh muội. Lúc trước sao nàng ta lại sinh ra một đôi nghiệp chướng như vậy.
Kiều Diệp nói với nàng ta: “Ta bất kính chống đối ngươi?”
Nàng ta lại nhìn Lục Thiều và Giang Quân hỏi: “Các ngươi nhìn thấy không?”
Lục Thiều khẽ cười nói: “Nương tử nói chuyện chân thật hữu lễ như vậy, sao lại là bất kính cùng chống đối chứ? Nhĩ lực và ánh mắt của Vũ phu nhân đều không tốt lắm.”
Giang Dực Lân cũng cười nói: “Bất kính và chống đối, ngươi có sao? Sao ta không thấy được.”
Lại nhìn Ôn Hương Liên uy hiếp: “Vị bá phu nhân này, làm phiền ngươi nhận rõ thân phận của mình, cũng đừng hắt nước bẩn lung tung đối với muội muội ta. Nếu không cũng đừng trách chúng ta không khách khí.”
Ôn Hương Liên không ngờ Kiều Diệp lại kiêu ngạo bất hiếu như vậy, một quý công tử, một người đọc sách, thế mà đổi trắng thay đen. Nàng ta tức giận đến ngã ngửa: “Các ngươi, các ngươi quá đáng rồi.”
Nàng ta giận dữ nhìn Kiều Diệp nói: “Nếu ta ồn ào ra ngoài, ta cũng không tin sẽ không ảnh hưởng đến thanh danh của phu thê các ngươi.”
Nếu vừa gặp mặt, Kiều Diệp đã chủ động vạch mặt với nàng ta, cũng căn bản không có ý tứ nói chuyện thật tốt, vậy nàng ta cũng không cần giả bộ. Chủ yếu là dù có giả bộ, nha đầu chết tiệt kia cũng không chịu chiêu này. Những năm gần đây nàng ta sống an nhàn sung sướng, làm sao bị sỉ nhục như vậy, lại còn nữ nhi ngốc mà nàng ta vẫn luôn không để vào mắt, liền rất tức giận.
Kiều Diệp cười ra tiếng, làm tư thế mời: “Vậy ngươi liền nhanh chóng ồn ào đi. Huyên náo càng lớn càng tốt, tốt nhất mọi người đều biết. Thanh danh của chúng ta có ảnh hưởng hay không, ta không chắc chắn.”
Nàng cong môi: “Nhưng thân phận thật sự của ngươi, chuyện chưa kết hôn có thai, thông đồng gian phu vứt bỏ chồng con, ta có thể cam đoan khẳng định sẽ rêu rao ra. Muốn dùng thanh danh uy hiếp ta? Ngươi cho rằng ta sẽ bị dọa sao? Về điểm này, ngươi có thể đi điều tra xem cha chồng trước của ta, chồng trước Kiều Nhị Ngưu mà ngươi ghét bỏ, nhìn bọn họ lúc trước dùng hiếu đạo, cùng với thanh danh uy hiếp ta, cuối cùng đạt được kết cục gì.”
Nàng có thể đoán được tâm tư của Ôn Hương Liên. Muốn tiên phát chế nhân, dùng hiếu đạo cùng thanh danh nắm bắt vợ chồng bọn họ. Bởi vì tiếp theo Lục Thiều còn phải thi khoa khảo, phải chú trọng thanh danh. Nếu người tương đối có băn khoăn, rất có thể bị nắm thóp nhưng nàng mới không thèm để ý chút thanh danh ấy. Đối với loại người không có đạo đức như Ôn Hương Liên, nàng cũng không cần có đạo đức. Đương nhiên sẽ không bị đạo đức bắt cóc, lại nói khó nghe chút, thanh danh cái đồ chơi này đều là người thắng viết.
Thanh danh không tốt, nàng làm chút chuyện để mọi người được lợi, thanh danh vài phút liền có thể thay đổi, còn có thể được khen ngợi, cho nên nàng sợ gì chứ?
Ngược lại người đáng ra phải sợ nhất là Ôn Hương Liên mới đúng nhưng tố chất tâm lý của nữ nhân này quả thật không tệ. Rõ ràng mình mới là người sợ tin tức truyền ra ngoài nhất, lại còn dám phô trương thanh thế chủ động đưa ra, lấy cái này uy hiếp bọn họ, cũng khó trách năm đó có thể làm ra những chuyện kia, càng ngồi vững vàng ở vị trí Bá phu nhân.
Suy nghĩ của Ôn Hương Liên, xác thực đều bị Kiều Diệp đoán trúng. Mặc dù nàng ta thấy được Kiều Diệp chênh lệch rất lớn so với tưởng tượng trong lòng nhưng tiềm thức còn cho rằng, nữ nhi chính là một thôn cô không có kiến thức. Giống như lần đầu tiên nàng ta đến kinh thành, nội tâm rất khiếp đảm, băn khoăn rất nhiều. Càng sợ người khác biết chuyện của nàng ta, làm hỏng thanh danh, bị đánh về nguyên hình. Lúc này mới cảm thấy phu thê Kiều Diệp, hẳn cũng sẽ có ý nghĩ cùng lo lắng tương tự. Bởi vậy muốn uy hiếp chế người trước. Ai ngờ Kiều Diệp chẳng những không mắc mưu, còn kiêu ngạo như vậy.
Sắc mặt nàng ta lại thay đổi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi, ngươi cái nghiệt nữ này.”
Nha đầu chết tiệt mỗi câu mỗi chữ đều cố ý chọc vào tim nàng ta, nàng ta hận nhất người khác nhắc tới quá khứ không chịu nổi kia.
Kiều Diệp thản nhiên tiếp nhận: “Đúng, ta chính là nghiệt nữ. Vũ phu nhân, chuyện gian phu ngươi thiếu chút nữa hại chết ta, ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu. Ngươi ngược lại là tới cửa bới móc trước. Ta ghét nhất chính là bị người khác uy hiếp.”
Nàng lại ý vị thâm trường nói: “Nếu ngươi muốn làm lớn chuyện như vậy. Vậy cứ yên tâm, ta nhất định thành toàn ngươi.”
Quan hệ giữa nàng và Ôn Hương Liên, nhất định phải đâm thủng. Chọc phá cũng quyết tuyệt tỏ vẻ bọn họ sớm không còn gì, nàng không nhận người mẹ này, cũng có thể bớt đi việc sợ vợ chồng Ôn Hương Liên lén lợi dụng thân phận bọn họ gây phiền toái. Sau này tiểu tướng công thi tiến sĩ, người muốn đối phó bọn họ, cũng không có cách nào lấy Ôn Hương Liên là thân phận mẹ ruột của nàng, làm cớ kiếm chuyện. Người đuối lý đều không sợ, nàng càng không sợ hãi.
Lời này khiến sắc mặt Ôn Hương Liên lần nữa biến đổi: “Ngươi muốn làm gì?”
Kiều Diệp nhếch khóe môi: “Đương nhiên là nói cho mọi người, quan hệ của ta và ngươi, ta lại bất hiếu như thế nào! Ta đã nói, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi.”
Ôn Hương Liên không thể tin được nhìn nàng: “Có phải ngươi điên rồi không? Thân phận của ta bị phá vỡ ngươi có thể được lợi gì? Người ta sẽ chỉ mắng chửi ngươi, bởi vì ngươi là nữ nhi của ta. Còn khẳng định sẽ liên lụy thanh danh tướng công ngươi.”
Nàng ta nhìn bộ dáng Kiều Diệp, cảm giác được nha đầu chết tiệt kia rất nghiêm túc. Điều này ngược lại làm cho nàng ta sợ. Nàng ta chỉ là chuẩn bị cầm cái uy hiếp này ra để gây sự, cũng không thật sự chuẩn bị làm lớn chuyện lộ ra bọn họ là mẹ con.
Kiều Diệp lại cười nói: “Ta có lợi gì chứ? Ta cảm thấy sảng khoái, cái này có được không? Cho nên ngươi cũng rõ ràng, thân phận của ngươi không lên được mặt bàn, rất mất mặt đúng không.”
Lại thâm ý sâu sắc nói: “Vũ phu nhân, ngươi bây giờ cần phải quan tâm nhất là suy nghĩ sau khi ta làm lớn chuyện, ngươi phải ứng đối như thế nào đi. Ngươi nói xemm, những chuyện buồn nôn kia của ngươi rêu rao ra ngoài, ở kinh thành còn có thể có thanh danh sao? Ngươi thật vất vả mới tiến vào vòng tròn quý phu nhân kinh thành, bọn họ còn có thể tiếp nhận ngươi sao?”
Ôn Hương Liên uy hiếp, muốn bắt chẹt nàng. Nàng trái lại, chuyên môn đâm vào điểm mà Ôn Hương Liên để ý nhất.
Ôn Hương Liên tức giận đến toàn thân phát run: “Ngươi, ngươi đúng là điên rồi.”
Kiều Diệp chẳng những không phản bác, còn tán đồng nói: “Ngươi nói đúng, ta là người tương đối điên. Ai trêu chọc ta, ta nhất định sẽ không để người đó dễ chịu. Cho nên lần này ngươi trêu chọc ta, sau đó ta sẽ náo ra. Nếu ngươi lại trêu chọc ta, ta còn có thể làm ra càng nhiều chuyện điên cuồng hơn.”
Nàng lại bổ sung một câu: “Nếu như ngươi không tin, có thể thử xem.”
Ôn Hương Liên bán tín bán nghi nhưng cũng không muốn thăm dò nữa, sợ Kiều Diệp Chân nổi điên. Nàng ta ngượng ngùng nói: “Vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói một chút, cũng không muốn bới móc ngươi, ngươi đừng hiểu lầm.”
Lại thay đổi bộ dáng tức giận trước đó, giống như là thỏa hiệp, thanh âm ôn nhu nói: “Ta tìm ngươi, là nghĩ ta là mẹ của ngươi. Cho dù ngươi không thích ta, không muốn nhận ta nhưng quan hệ huyết thống là không thay đổi được. Ngươi vừa tới kinh thành, muốn dung nhập những phu nhân tiểu thư kia sẽ rất khó. Nhưng ta là Bá phu nhân, ta có thể dẫn ngươi đi lại nhiều hơn, giới thiệu những quý phu nhân và tiểu thư kia cho ngươi quen biết, giúp ngươi dung nhập. Ngươi cảm thấy thế nào?”
Ngàn vạn không thể để nha đầu chết tiệt đi nháo. Ý đồ từ mẫu hoài nhu dùng thân tình đả động thất bại, uy hiếp gây khó dễ cũng thất bại. Vậy nàng ta cũng chỉ có sử dụng đòn sát thủ cuối cùng, dùng ích lợi để đả động.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");