Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 35: Chương 35: Nhìn Kiều Diệp cũng có mấy phần thuận mắt




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Kiều Diệp lập tức hiểu ra, quả nhiên hắn trùng sinh.

Nàng cho hắn một ánh mắt cổ vũ nói: “Vậy sang năm ngươi trực tiếp thi đậu đồng sinh, tú tài cùng cử nhân, đè hắn xuống.”

Cử nhân ba năm một lần, sang năm vừa vặn có thể thi. Nếu sang năm Lục Thiều không thi đậu thì phải chờ ba năm. Chẳng phải là muốn để cha chồng cặn bã đắc ý sao.

Lục Thiều cho nàng một ánh mắt yên tâm: “Không thể không nói, chúng ta thật đúng là tâm ý tương thông.”

Hắn cũng nghĩ như vậy. Trước kia cha ruột bị mẹ kế thổi gió bên gối, chẳng những càng ngày càng lãnh đạm và không thích hắn, còn bắt đầu kiêng kị thiên phú đọc sách của hắn. Cha ruột không muốn hắn vượt qua phương diện khoa khảo, cho nên thuận thế đưa hắn về thôn.

Vậy thì hắn còn muốn cố ý ở trên khoa khảo, một mực đè cha ruột một đầu, để cho đối phương không thở nổi. Đối phương càng để ý cái gì, hắn liền muốn để đối phương càng khó chịu cái đó. Lúc hắn có thực lực báo thù, cha ruột và Lục Châu Cẩn đều đã làm quan còn được điều về kinh thành. Hắn vẫn thiết kế giẫm hai người xuống như thường. Liêm gia lưu đày ở biên cảnh Bắc Cương, cha ruột và Lục Châu Cẩn thì dẫn theo gia quyến bị lưu đày ở Lĩnh Nam.

Kiếp trước đã chơi rồi, hắn không có hứng thú lại chơi lần thứ hai. Huống chi lần này hắn không có bị hãm hại thành công, bị buộc rời đi, liền đổi một loại cách chơi khác.

Kiều Diệp cười rạng rỡ nói: “Chúng ta bây giờ là vợ chồng đấy.”không thể không nói, tính cách cùng tác phong làm việc của tiểu tướng công còn rất hợp khẩu vị nàng. Ở phương diện ý tưởng, bọn họ còn rất ăn ý hợp phách.

Lục Thiều cười rất đậm: “Ngươi nói rất đúng.”

Vợ chồng đại biểu cho một gia đình, hắn đã từng hướng tới nhưng chưa từng thể nghiệm qua. Hai người lại nói chuyện phiếm trong sân một lát.

Kiều Diệp nhìn trời còn chưa tối, bảo Lục Thiều dẫn nàng vào phòng bếp. Nhìn một vòng trong phòng bếp, phát hiện một cái tủ đã khóa lại.

Nàng hỏi: “Trong ngăn tủ này có gì ngon không?”

Lục Thiều nhớ lại: “Hẳn là có gạo, bột mì và trứng gà những thứ này đi. Ngươi muốn ăn?”

Kiều Diệp nói: “Ta chưng bát canh trứng gà cho lão thái thái.”

Lục Thiều cười nói: “Có thể bà nội không có khẩu vị.”

Trước đó tiểu tức phụ nói quá đau tim, đoán chừng lão thái thái sẽ không thoải mái.

Kiều Diệp nháy mắt mấy cái với hắn nói: “Cho nên ta mới phải tỏ vẻ quan tâm với lão thái thái, tận hết hiếu tâm. Cũng để cho bà biết, hiếu tâm cũng không chỉ là ngoài miệng nói là được.”

Toàn bộ Lục gia, lão thái thái mới là mấu chốt để đối phó với một nhà cha chồng cặn bã.

Nhuận vật tế vô thanh ( đại loại như mưa dần thấm đất), nàng sẽ để lão thái thái hơi nghiêng về phía bọn họ một chút.

Lục Thiều vừa nghe đã hiểu ý nàng: “Cũng đúng, dù sao cha ta mỗi lần đều chỉ là ngoài miệng nói hiếu thuận.” Nếu thật hiếu thuận, hôm nay cũng sẽ không cầm hết thịt đi.

“Nhưng ngăn tủ này khóa lại, ngươi muốn tìm bà nội đòi chìa khóa hay là chúng ta tự nghĩ cách mở?”

Mở khóa hắn ngược lại biết mở.

Kiều Diệp cười nói: “Để ta tự làm là được.”

Nói xong hai tay đặt lên trên cái khóa kia, dùng sức kéo một cái, khóa đã bị nàng dùng sức kéo ra. Sau khi mở khóa, còn lắc lư với Lục Thiều: “Vậy chẳng phải xong rồi sao.”

Lục Thiều sửng sốt, bật cười nói: “Nương tử thật lợi hại.”

Sức lực này có thể so với trời sinh thần lực. Điều này khiến hắn không thể không hoài nghi, sau này mình có thể đánh thắng được tiểu tức phụ hay không. Đương nhiên, hắn chắc chắn sẽ không động thủ với nàng, chỉ là có chút tò mò giá trị vũ lực của nàng.

Mở tủ ra, quả nhiên bên trong là thứ Lục Thiều nói. Kiều Diệp cầm hai quả trứng gà ra, nấu nước chưng trứng gà, còn bỏ thêm một muỗng mỡ heo.

Người của mấy phòng khác nghe thấy động tĩnh của phòng bếp, liền để tiểu bối tới xem. Nghe Kiều Diệp nói muốn chưng trứng gà hiếu kính bà nội, mấy phòng liền không nói gì.

Trứng gà đã hấp xong, Kiều Diệp bưng đến phòng của lão thái thái. Gõ cửa, cho nàng vào bên trong.

Kiều Diệp đẩy cửa đi vào, thấy lão thái thái ngồi ở trên giường.

Lục lão thái thái mở miệng hỏi trước: “Ngươi làm gì vậy?”

Kiều Diệp cười nói: “Ta thấy ngài buổi tối không ăn cơm, sợ ngài đói bụng. Hấp canh trứng gà cho ngài, suy nghĩ cho thân thể, ngài vẫn nên ăn đi.”

Lục lão thái sửng sốt, đây là lần đầu tiên có vãn bối nấu canh trứng cho bà. Tiếp theo phản ứng lại: “Ngươi làm sao mở tủ ra?”

Kiều Diệp vẻ mặt vô tội nói: “Ta dùng sức kéo một cái, khóa kia liền mở ra.”

Lục lão thái thái: “……”

Nha đầu này thật không phải dã man bình thường. Đổi thành trước kia, hoặc là những người khác, bà đã không nhịn được chửi ầm lên. nhưng bây giờ nha đầu này là phúc tinh, miệng có thể nói khí lực còn lớn, lại là quan tâm bà, khiến bà cưỡng ép nuốt xuống lời muốn mắng.

Bà trợn trắng mắt liếc Kiều Diệp một cái: “Nếu như khóa bị hỏng, ta sẽ không tha cho ngươi. Đem lại đây.”

Kiều Diệp biết bà ta đang phô trương thanh thế, bèn bưng canh trứng qua.

“Bà, thân thể hiện tại của ngài ngoài mạnh trong yếu, cần phải bồi bổ một chút. Người sống, cũng nên suy nghĩ cho bản thân nhiều hơn. Chính ngài không nỡ ăn không nỡ mặc, cả đời cứ như vậy trôi qua, ngẫm lại cũng chua xót. Nhà chúng ta cũng không phải là ăn không nổi, cần gì phải ủy khuất chính mình chứ. Bà nội ta không giống ngài, bà có đồ tốt đều giữ lại một phần cho mình ăn. Cho nên thể cốt của bà ta thật ra tốt hơn ngài. Ngài phải sống thật tốt để hưởng phúc, hiện tại liền bồi bổ thật tốt đi.”

Lục lão thái nhận lấy, nhìn trong chén canh trứng vàng óng còn có váng dầu bên trên. Nghĩ thầm bà đã bao nhiêu năm chưa ăn cái này. Trước đó còn không có cảm giác, hiện tại đột nhiên có loại cảm giác lòng chua xót muốn khóc.

Một quả phụ như bà nuôi cả nhà, lúc còn trẻ bởi vì nghèo ăn không ngon. Chờ các con lớn lên, cuộc sống dễ chịu, lại phải cung cấp cho lão Ngũ khoa cử, cũng không nỡ ăn. Sống hơn nửa đời người, bà thật giống như chưa từng ăn qua thứ gì tốt.

Bà thở dài: “Ai mà không muốn ăn chút gì ngon chứ. Nhưng không phải là cha chồng ngươi muốn đọc sách thi khoa cử sao? Không tiết kiệm từ miệng của mọi người, lấy đâu ra tiền cung cấp cho hắn?”

Loại nông hộ như bọn họ muốn cung cấp cho một người đọc sách cũng không dễ dàng.

Kiều Diệp nói: “Ngày mai ngươi tự mình đi xem, cha chồng ta một nhà ở trong huyện thành sinh hoạt, rồi nói sau. Bây giờ mau ăn khi còn nóng.” Nếu đổi thành bình thường, Lục lão thái làm sao nỡ ăn một bát canh trứng này.

Bây giờ nhìn còn có chút đói bụng, muốn ăn. Bà suy nghĩ một chút nói: “Ngươi cầm chén tới, ta chia cho ngươi một ít.”

Nha đầu này cũng là suy nghĩ cho thân thể của bà. Trước kia khi bà bị tức giận hoặc tâm tình không thoải mái, cũng không có khẩu vị ăn cơm. Nhưng bất kể là con trai con dâu hay cháu trai cháu gái, lại không có một ai lo lắng sợ bà đói bụng, bưng đồ ăn tới cho bà. Đều là những kẻ bất hiếu, cũng bởi vậy, bà nhìn Kiều Diệp cũng có vài phần thuận mắt.

Kiều Diệp cười lắc đầu: “Con đã ăn no rồi, ngài tự ăn đi.” Nếu nàng muốn đưa quan tâm ấm áp cho lão thái thái, vậy thì không thiếu miếng bánh bao này.

Lục lão thái nhìn nàng quả thật không muốn ăn, cũng không miễn cưỡng. Múc một muỗng đặt vào trong miệng. Tiếp theo ngẩn người: “Canh trứng này là ngươi chưng?” Hương thơm mềm mại cũng quá ngon đi.

Kiều Diệp đắc ý cười cười: “Đương nhiên là ta chưng. Ngon không?”

Lục lão thái lại ăn mấy miếng: “Coi như cũng được.”

Nha đầu này da mặt quá dày, bà vẫn là không nên khen nàng. Nếu không cái đuôi không biết phải vểnh lên bao nhiêu. Ăn xong một bát canh trứng, lão thái thái có loại dư vị vô tận. Càng có loại cảm giác trước kia bà thật sự có chút sống uổng phí.

Phi, không thể nghĩ như vậy, đều là tiểu nha đầu nói lung tung. Nhưng mà, đây thật sự là món ngon nhất mà bà từng ăn. Nha đầu này thật đúng là có chút tài năng. Tay nghề này sợ là học được khi đi theo thần sông đại nhân.

Kiều Diệp chờ bà ăn xong, cũng không nói gì nữa, bưng bát không rời đi. Để lại lão thái thái ngồi ngẩn người trên giường, nhịn không được vẫn luôn nhớ lại những lời Kiều Diệp nói kia.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.