(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Những người đi tình cờ gặp được, thấy Lục Thiều và Kiều Diệp đều giả vờ hỏi một câu.
Lận Hạo biết bọn họ đang thăm dò, cũng không thèm để ý, cười giới thiệu Lục Thiều và Kiều Diệp cho họ làm quen.
Quả nhiên ở trong mắt bọn họ, thấy được vẻ giật mình cùng thần sắc có chút không dám tin tưởng. Chờ đi đến phòng bao, đã xảo ngộ mấy người. Do đó cũng chứng thực, nữ tử bọn họ nhìn thấy thật đúng là Kiều Diệp. Mặc dù khác biệt rất lớn so với trong tưởng tượng nhưng chỉ có thể tiếp nhận sự thật này.
Người có địch ý với Kiều Diệp, lúc này đều có loại cảm giác nghẹn họng. Mà người vốn dĩ tò mò về Kiều Diệp lại càng thêm hứng thú tò mò.
Lần này Lận Hạo mời ăn cơm, không chỉ mời ba người Kiều Diệp, còn gọi thêm mấy công tử ca bình thường chơi cùng nhau, quan hệ rất tốt. Để chăm sóc Kiều Diệp, công tử ca có thê tử cũng được Lận Hạo bảo bọn họ mang theo thê tử. Như vậy nữ quyến liền không chỉ có Kiều Diệp, sẽ không truyền ra lời ong tiếng ve gì.
Trong những người này còn có một người là con trai của Trưởng công chúa. Mấy người không cùng với hai người Lận Hạo đi xuống chờ đợi, vẫn ngồi ở trong phòng. Trước đó cũng nhìn thấy bộ dáng Kiều Diệp và Lục Thiều, cũng rất giật mình.
Đám người tiến vào phòng, thái độ của mọi người tuy rằng không phải rất nhiệt tình, dù sao thân phận bày ở nơi đó nhưng cũng rất thân thiện.
Biểu hiện của Kiều Diệp và Lục Thiều không kiêu ngạo không tự ti, không kiêu ngạo cũng không tự ti, ứng đối tự nhiên.
Mọi người vừa ăn cơm uống rượu, vừa nói chuyện phiếm. Những công tử ca này đi ra ngoài tụ tập, dĩ nhiên không có khả năng ‘ăn không nói chuyện’ giống như ở nhà. Lục Thiều bị kéo đi uống rượu. Đối với Kiều Diệp và những nữ quyến khác, tất cả mọi người tương đối có phong độ, để bọn họ lấy trà thay rượu là được.
Trò chuyện một chút, liền nói đến trên người con của trưởng công chúa, Miêu Phi Vũ.
Giang Dực Lân nhìn Miêu Phi Vũ cười hỏi: “Vũ ca, ngươi làm sao vậy? Ta thấy ngươi mặt mày buồn rầu.”
Mẹ hắn và trưởng công chúa có quan hệ rất tốt, cho nên quan hệ giữa hắn và Miêu Phi Vũ cũng không tệ lắm. Chỉ là sau khi thường xuyên ra biển, hắn liền không cùng bọn họ chơi đùa nữa.
Miêu Phi Vũ cười khổ một tiếng: “Trước đó ta hợp tác với người ta, làm một đội tàu ra biển. Trước đây không lâu bọn họ mang theo một đám hàng hóa lớn trở về nhưng lại không bán được. Ta không chỉ quăng hết tiền vào, còn thuyết phục tổ phụ bỏ không ít tiền công trung. Bây giờ đồ vật lại bán không được. Nếu toàn bộ ôm ở trong tay, chúng ta thiệt thòi mười mấy vạn lượng bạc, sau khi chia đều ta cũng phải bồi vào mấy vạn lượng. Trọng điểm là mấy đường ca đường đệ kia của ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ta. Đừng nói là kiếm tiền, lần này nếu không có cách nào hồi vốn, bọn họ khẳng định sẽ đi chỗ tổ phụ ta chửi bới ta.”
Mặc dù nương của hắn là trưởng công chúa nhưng cha hắn lại không phải trưởng tử của phủ Quốc Công, bọn họ chỉ là Tam phòng. Sau đó Đại phòng lại không sinh được nhi tử, vô luận là đại phu nhân hay là thiếp thất sinh đều là nữ nhi. Mà cả bốn phòng khác của bọn họ, lại đều có con trai. Bởi vậy ý tứ của tổ phụ hắn, tương lai sẽ từ trong bốn phòng có con trai chọn một nam đinh kế thừa, làm thế tử. Cho nên Miêu gia cạnh tranh rất kịch liệt, cũng bởi vì mẹ hắn là trưởng công chúa, cha hắn ở triều đình cũng có thành tích. Cho nên nam đinh của ba chi khác đều xem hắn là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, hiện tại liên thủ muốn đem hắn đạp xuống.
Hắn có thể mượn thế lực hoàng gia nhưng phải dựa vào chính mình đi thắng được vị trí người thừa kế. Lần này bồi thường cũng không phải chuyện quá lớn, mấy vạn lượng hắn vẫn là chịu thiệt nhưng sẽ làm cho trưởng bối cùng người ngoài cảm thấy năng lực của hắn không quá tốt.
Tình huống Miêu gia, ngoại trừ Kiều Diệp người ở đây đều biết. Có một người cười nói: “Tam nhi là hảo thủ làm ăn. Nếu không ngươi thỉnh giáo hắn một chút, nhìn xem có biện pháp gì hay không.”
Miêu Phi Vũ nghe xong, cảm thấy có đạo lý: “Tam nhi, đến giúp ca ca đưa ra chủ ý đi.”
Giang Dực Lân nghe Miêu Phi Vũ nói qua. Hắn lắc đầu nói: “Tình huống hiện tại của các ngươi, xác thực rất khó làm. Nghe nói mang hàng về, chất lượng rất bình thường. Người có tiền, cảm thấy cấp bậc thấp, dĩ nhiên ghét bỏ không muốn. Điều kiện kém một chút, lại cảm thấy đắt. Mấu chốt là lần này các ngươi có quá nhiều hàng, bình thường bán ra ngoài, không có bao nhiêu hi vọng bán đi. Nếu việc này đổi thành ta gánh vác, ta cũng không có cách nào.”
Mỗi lần hắn ra biển đều có thể kiếm lời lớn, đó là bởi vì giai đoạn trước là hắn tự mình mang theo người đi ra biển khai thác. Hắn rất có ánh mắt, cộng thêm tiền, tài vật trong tay không ít, mỗi lần mua hàng đều là phẩm chất đứng đầu.
Phẩm chất hàng đầu, vậy số lượng chắc chắn là không thể tăng lên. Vật lấy hiếm làm quý, sau khi hắn mang về, bán gấp đôi cũng có rất nhiều người mua, còn có một loại là hướng về phẩm chất không được tốt lắm nhưng giá cả tiện nghi. Sau khi cầm về bán rẻ, một ít người của tiểu thế gia cũng thích mua.
Dù sao thì cũng là trân châu bảo thạch, đeo ra ngoài sẽ không quá keo kiệt, còn người hợp tác với Miêu Phi Vũ, phụ trách ra biển mua hàng hiển nhiên không có quá nhiều thiên phú kinh doanh. Đồ vật không đi hướng cao cấp cũng không đi cấp thấp, mà là không cao không thấp. Giá cả cũng giống vậy, kẹt ở giữa. Mấu chốt là còn cầm mấy thuyền hàng, người có tiền thích sĩ diện lại chướng mắt, người trong tay ít tiền lại chê đắt, không phải là phải ôm hàng hay sao?
Ra biển đúng là món lãi kếch sù nhưng cũng không phải tất cả mọi người đều có thể kiếm tiền.Có rất nhiều người chết trên biển. Hàng mang về không bán được, người đền hết tiền cũng không ít.
Miêu Phi Vũ thở dài: “Xem ra ta chỉ có thể nhận.” Không được cũng chỉ có thể bán rẻ, có thể bớt chút thiệt thòi.
Giang Dực Lân thấy bộ dáng sầu mi khổ kiểm của hắn, tâm tư khẽ động. Hắn hỏi Kiều Diệp: “Muội muội, muội có ý kiến gì hay không?”
Trưởng công chúa mặc dù không phải cùng một mẹ sinh ra với hoàng đế nhưng mẫu phi lại có quan hệ tốt với Thái hậu, vẫn luôn đứng về phía Thái hậu.
Năm đó hoàng đế thượng vị, phu thê trưởng công chúa xuất lực không ít, cho nên Hoàng đế đối với Trưởng công chúa có tình tỷ đệ. Phò mã bản triều có thể làm quan, bản thân cha Miêu Phi Vũ năng lực cũng không kém, hiện tại đã làm được vị trí Lại bộ Thị lang. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tương lai rất có thể tiếp nhận chức Lại bộ thượng thư, cũng bởi vậy nếu như vợ chồng muội muội có thể giao hảo với Miêu Phi Vũ, có thể để cho bọn họ đứng vững gót chân ở kinh thành.
Hắn cũng muốn hỏi Kiều Diệp một chút xem có chủ ý hay không. Nếu có dĩ nhiên là tốt nhất, không có cũng không sao, dù sao hắn cũng không nghĩ ra biện pháp giải quyết, Miêu Phi Vũ cũng sẽ không trách tội.
Kiều Diệp là người thông minh, vừa nghe hắn nuôi hỏi như vậy, liền đoán ra ý tứ của hắn. Nàng cười hỏi: “Hàng của Miêu công tử là những thứ gì?”
Mọi người ở đây đều nghe qua đại danh của Kiều Diệp, biết nàng sẽ có rất nhiều đồ chơi mới lạ, rất am hiểu làm ăn.
Mặc dù Miêu Phi Vũ không ôm hy vọng quá lớn nhưng vẫn cười nói: “Trân châu nhiều nhất, còn có không ít bảo thạch.”
Vốn dĩ khi Triều đình mới cho phép ra biển, chỉ cần là bảo thạch hải ngoại mang đến, vô luận phẩm chất gì cũng đều bị tranh mua. Nhưng bây giờ người ra biển càng ngày càng nhiều, trân châu bảo thạch mang về cũng rất nhiều, sẽ không bán dễ như vậy. Lúc trước hắn cũng không nghĩ tới bạn bè hợp tác sẽ làm nhiều trân châu bảo thạch phẩm chất bình thường như vậy trở về.
Kiều Diệp gật đầu: “Ta có lẽ đã biết rồi, ta suy nghĩ một chút.”
Miêu Phi Vũ cười cười: “Không có việc gì, ngươi từ từ suy nghĩ.”
Những người khác thấy Kiều Diệp suy nghĩ sâu xa, cũng đều không ôm bao nhiêu hi vọng. Theo bọn họ thấy, trong toàn bộ quyền quý kinh thành, người biết làm ăn nhất chính là Giang Dực Lân. Lầu hải ngoại được hắn kinh doanh tốt bao nhiêu, Thiên Tiên Lâu này hắn cũng chiếm ba thành cổ phần, chỉ cần việc làm ăn qua tay hắn, đều là kiếm lời. Ngay cả hắn cũng không có cách nào, Kiều Diệp cũng sợ là khó.
Mọi người tiếp tục uống rượu nói chuyện phiếm. Một lát sau, Kiều Diệp cười mở miệng nói: “Ta ngược lại là có một biện pháp có thể thử xem.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");