(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trước khi Lục Thiều rời khỏi thôn, sắp xếp người âm thầm bảo vệ Lục gia, còn xin Lư huyện lệnh và Kỷ Tùng Bách hỗ trợ trông chừng. Lần này lên kinh cũng không vội đi đường, đi ngang qua một nơi nào đó, cảm giác cũng không tệ lắm, Lục Thiều và Kiều Diệp sẽ dẫn người Lục gia đi du ngoạn một phen rồi mới lên đường. Cộng thêm bọn họ ngồi xe bò, cũng bởi vậy đi một tháng mới đến kinh thành.
Xe bò đến ngoài kinh thành, nhìn tường thành cao ngất nguy nga.
Kiều Diệp cảm thấy khác xa so với lúc đi du lịch trước đây. Mặt khác cũng không có quá nhiều cảm xúc.
Ánh mắt Lục Thiều nhìn cửa thành với vẻ phức tạp. Đoạn thời gian ở kinh thành kia, từng chứng kiến hắn chán nản cùng huy hoàng. Hắn lại trở về rồi.
Đám người Lục lão tứ thì là mặt mũi tràn đầy kích động, bọn họ vẫn là lần đầu tiên đến kinh thành, mà đúng lúc này, hai người cưỡi ngựa từ cửa thành vọt ra. Nhìn thấy đám người Kiều Diệp ngồi trên xe bò.Vệ Phong Hoa dẫn đầu cưỡi ngựa đi tới. Đến trước mặt Kiều Diệp, bà nhanh nhẹn xoay người xuống ngựa.
Mặt mày đều là nụ cười nhìn về phía Kiều Diệp: “Tiểu Diệp tử, các ngươi rốt cuộc đã tới kinh thành.”
Kiều Diệp nhìn thấy bà cũng rất vui vẻ. Nàng xuống xe ngựa, ôm Vệ Phong Hoa một cái: “Mẹ nuôi, bọn con tới rồi.”
Giang Dực Lân cưỡi ngựa đi chậm một bước, ý cười tràn đầy nhìn về phía Kiều Diệp và Lục Thiều: “Cuối cùng các ngươi cũng tới.” Muội muội và muội phu đến kinh thành, cuộc sống sau này sẽ đặc sắc náo nhiệt.
Kiều Diệp và Lục Thiều đều cười chào hỏi hắn: “Chào nhị ca!”
Người của Lục gia cũng chào hỏi hai người Vệ Phong Hoa.
Tòa nhà Hoàng đế ngự ban cho Kiều Diệp đều là Giang Dực Lân đang hỗ trợ quản lý. Hắn chẳng những để cho người ta một lần nữa đổi mới, còn mua đồ dùng trong nhà.
Sau khi Vệ Phong Hoa hòa ly, trực tiếp trở về Trấn Quốc Công phủ ở. Giang Dực Lân thỉnh thoảng lại trở về Hầu phủ chọc phá, hành hạ thu thập tổ phụ và cha ruột của hắn một phen. Những lúc khác cũng ở lại phủ Trấn Quốc Công.
“Nhà của các ngươi, mặc dù đã được quét dọn sạch sẽ nhưng không có người nào, đi ở không tiện. Mấy ngày nữa ta cùng các ngươi đi nha hành, mua trước một ít người hầu hạ. Mấy ngày nay các ngươi đều theo ta tới Trấn Quốc công phủ ở đi. Bây giờ nhà mẹ đẻ ta cũng chỉ có ta và Tam nhi ở, rất nhàm chán.”
Vệ Phong Hoa mãnh liệt mời đám người Kiều Diệp, đến phủ Quốc Công ở một thời gian.
Kiều Diệp cũng không muốn quét sạch hảo ý của bà, vì vậy sau khi thương lượng với Lục Thiều, chuẩn bị tới Trấn Quốc Công phủ ở vài ngày.Chờ nhà mới bên kia nên đặt mua chuẩn bị xong, liền chuyển qua.Chủ yếu là sợ đám người Lục lão tứ ở lại phủ Quốc Công câu thúc. Cho dù chỉ ở mấy ngày, đối với Vệ Phong Hoa mà nói cũng là chuyện rất vui vẻ.Bà chủ động kéo cánh tay Kiều Diệp cười nói: “Tiểu Diệp tử, đêm nay ngươi ngủ với ta đi, chúng ta thắp nến tâm sự suốt đêm.”
Kiều Diệp khẽ cười nói: “Hay lắm!”
Mặc dù nàng và mẹ nuôi cách biệt gần hai mươi tuổi nhưng lại trò chuyện rất vui vẻ. Quan hệ thân cận, vốn dĩ cũng cần phải giữ gìn.
Giang Dực Lân cũng cười nói: “Vậy ta đưa Thiều đệ bọn họ ra ngoài chơi.”
Buổi tối tại kinh thành có rất nhiều nơi có thể sống phóng túng. Đương nhiên, hắn sẽ không dẫn muội phu đi thanh lâu.
Kiều Diệp chưa bao giờ quản và hạn chế Lục Thiều về phương diện này. Nàng sảng khoái cười nói: “Được, ngươi dẫn bọn họ ra ngoài chơi đi”
Lục Thiều rất quen thuộc kinh thành nhưng cũng không tiện để lộ ra. Hắn gật đầu cười nói: “Làm phiền nhị ca rồi.”
Mấy người Lục lão tứ đang tràn ngập tò mò với kinh thành, mặc dù có chút câu thúc và thấp thỏm nhưng cũng muốn đi, vì vậy cứ quyết định như vậy.
Mọi người cùng đi Trấn Quốc Công phủ, sau khi dùng xong bữa tối, nữ quyến đi tới viện tử của Vệ Phong Hoa. Đám nam đinh liền đi theo Giang Dực Lân ra ngoài chơi.
Giang Dực Lân dẫn bọn họ đến Thiên Tiên Lâu. Trên đường gặp được người quen biết, sẽ giới thiệu Lục Thiều cho bọn họ quen biết.
Đại danh Kiều Diệp ở kinh thành, những người này đều biết, cũng vì vậy mà biết Lục Thiều là tướng công của Kiều Diệp, không ít người chú ý phu thê Kiều Diệp, cũng biết Lục Thiều liên tiếp thi được tiểu tam nguyên và giải nguyên, cũng vì vậy nên rất xem trọng hắn.
Bề ngoài Lục Thiều có chút tiếp xúc với thất hoàng tử nhưng chưa bị kéo tới trận doanh của thái tử, cũng bởi vậy mà mấy hoàng tử đều muốn lôi kéo vợ chồng Kiều Diệp.
Người đi theo bọn họ, dĩ nhiên cũng có suy nghĩ như vậy, cho nên thấy Lục Thiều. Bọn họ hơi bất ngờ, không ngờ Lục Thiều lại tuấn tú phi phàm như vậy, khí chất chi lan ngọc thụ, cử chỉ ưu nhã. Nếu không biết lai lịch của Lục Thiều, bọn họ đều cho rằng đây là quý công tử thế gia từ đâu tới.
Vô luận người thời đại nào, đối với tuấn nam mỹ nữ đều sẽ càng thêm bao dung. Kỳ thật cổ nhân càng nặng hơn, dáng dấp thật tốt có thể khiến cho bọn hắn có hảo cảm, lại thêm không muốn trở mặt với Lục Thiều. Vì thế đều rất khách khí, còn có công tử ca có quan hệ rất tốt với Giang Dực Lân, lôi kéo bọn họ chơi cùng nhau.
Mặc kệ chơi cái gì, hoặc nói cái gì, Lục Thiều đều có thể tiếp được, cũng vì vậy ngay từ đầu mọi người chỉ ôm suy nghĩ nể mặt Giang Dực Lân, dẫn Lục Thiều đi chơi. Đến cuối cùng lại bất tri bất giác chơi thành một đám với Lục Thiều. Lúc rời đi còn nhịn không được xưng huynh gọi đệ, hẹn lần sau cùng chơi với nhau.
Đám người Lục lão tứ trước kia đã biết Ngũ Lang lợi hại. Nhưng sau khi tận mắt chứng kiến năng lực giao tiếp của đối phương, mới phát hiện trước đó bọn họ vẫn còn nông cạn. Ngũ Lang đối với những quý công tử này, không nịnh nọt, cũng không nhát gan câu thúc, giống như bọn họ mới là thành viên trong một nhà, thân phận đều bất phàm. Đây là Ngũ Lang bọn họ chưa từng gặp qua. Trong lòng mấy người cũng hạ quyết tâm, phải học nhiều làm nhiều, nhanh chóng tăng lên năng lực của mình. Không cản trở vợ chồng Ngũ Lang.
Ngày thứ hai, Vệ Phong Hoa dẫn Kiều Diệp đi gặp Dực vương phi.
Dực Vương phi và Vệ Phong Hoa có vài phần tương tự nhưng khí chất của hai người lại chênh lệch rất lớn. Dực Vương phi cho người ta một loại cảm giác dịu dàng đại khí, ung dung hoa quý. Đối mặt với Kiều Diệp rất nhiệt tình và chu đáo.
Kiều Diệp kiếp trước vốn xuất thân hào môn, biết phải ứng đối như thế nào với phu nhân như vậy. Cộng thêm hiểu biết của bản thân cũng nhiều, càng có kiến thức, cho nên Dực vương phi nói chuyện gì, nàng cũng có thể nói tiếp, còn có thể nói chuyện với nhau. Khiến cho Dực vương phi cũng không khỏi kinh ngạc không thôi. Ấn tượng về Kiều Diệp hoàn toàn khác với trong tưởng tượng của bà. So với bà nghĩ, xinh đẹp linh động hơn rất nhiều, tính cách quả thật cởi mở nhưng lại không thô tục. Lời nói cử chỉ cũng không giống như là thôn cô chưa thấy qua việc đời, ngược lại càng sâu hơn so với thế gia tiểu thư.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Dực vương phi càng thân cận với Kiều Diệp hơn. Ngoại trừ cảm kích Kiều Diệp cứu được muội muội của bà, cũng rất thích Kiều Diệp.
Buổi chiều Giang Dực Lân cũng dẫn Lục Thiều tới Dực Vương phủ.
Sau khi Dực Vương hạ nha hồi phủ, đặc biệt có ý muốn gặp Lục Thiều. Gặp xong, trò chuyện vui vẻ với Lục Thiều, biểu lộ ý thích và tán thưởng.
Trong chuyến đi Dực Vương phủ, phu thê Dực Vương đều rất hài lòng với phu thê Kiều Diệp. Dực Vương phi còn chuẩn bị, chờ Kiều Diệp thích ứng ở kinh thành, tháng sau sẽ tổ chức một bữa tiệc ngắm hoa, giới thiệu Kiều Diệp cho các thái thái tiểu thư biết.
Hai ngày sau, Kiều Diệp lại đi tới thôn trang ngự tứ cho nàng. Phát hiện trên núi còn có một suối nước nóng. Quả nhiên như Tiêu Cảnh Thần nói, mình không chủ động cầu quyền lực, chủ động lui một bước, Hoàng đế ngược lại càng để bụng đối với chuyện ban thưởng cho nàng.
Lần này ngoại trừ người của Lục gia, người Lục Thiều mang từ biên cương tới cũng cơ bản đều đi theo. Bao gồm cả hậu nhân Lỗ Ban và cháu trai của hắn. Sau khi bọn họ đi theo đến thôn trang, liền muốn ở lại thôn trang sinh sống.
Trước đó Kiều Diệp đã đưa cho bọn họ mấy bản vẽ, để bọn họ nghiên cứu mấy loại đồ vật lợi quốc lợi dân.
Trên đường đi bọn họ đã nghiên cứu xong bản vẽ, hiện tại chỉ thiếu động thủ. Ở lại thôn trang, cũng muốn xong làm cái này.
Lục Thiều và Kiều Diệp đương nhiên không phản đối, còn bố trí người bảo vệ.
Nghiên cứu ra những thứ này, cũng dâng lên. Hoàng đế chắc chắn sẽ không thiếu phong thưởng cho Kiều Diệp. Nói không chừng còn có thể phong nàng làm Huyện chủ, thân phận địa vị ở kinh thành dĩ nhiên sẽ nâng lên. Sau đó, ai còn sẽ chỉ coi nàng là một thôn cô?
Đương nhiên, đây cũng là kế hoạch Kiều Diệp và Lục Thiều thương lượng.
Đám người Lục lão tứ cũng tạm thời ở lại thôn trang, nói là muốn giúp đỡ tìm người trồng dược liệu Kiều Diệp cần và hoa cỏ. Ở trong phủ Trấn Quốc Công, bọn họ có chút câu thúc. Kiều Diệp và Lục Thiều cũng mặc kệ bọn họ.
Hôm nay Giang Dực Lân dẫn Lục Thiều và Kiều Diệp cùng tới dự tiệc. Lần này là Lận Hạo làm chủ, mời ba người bọn họ đi lầu trên dùng bữa. Lầu trên có chút giống Thiên Tiên Lâu nhưng bên này các quý phu nhân và tiểu thư cũng tới nhiều, không giống như Thiên Tiên Lâu, cơ bản đều là nơi các nam tử đi.
Trên lầu cũng có không ít đồ chơi.
Nghe nói Lận Hạo mời vợ chồng Kiều Diệp, không ít công tử thế gia hoặc các tiểu thư tò mò với Kiều Diệp cũng đều chạy lên lầu trên. Dùng bữa là mượn cớ, đều đi xem Kiều Diệp mới là thật. Đừng thấy người hiện đại thích hóng chuyện, người cổ đại cũng không kém bao nhiêu.
Ôn Hương Liên cũng nghe nói việc này, không nhịn được mang theo Nhũ mẫu kia, đi lên lầu trước một bước đặt một gian phòng. Nàng ta cũng muốn nhìn xem, nữ nhi ngốc đã từng bị nàng ta vứt bỏ như giày rách, bây giờ là dạng gì.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");