Xuyên Đến Cực Phẩm Nông Gia, Ta Lấy Ác Chế Ác Thật Sảng Khoái

Chương 346: Con cá lớn này, chúng ta câu được rồi!




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Gần đây Lục Thiều và Kiều Diệp đều sắp xếp chuyện trong thôn và trong nhà. Bọn họ hỏi thăm người Lục gia một phen. Có một bộ phận nguyện ý đi theo bọn họ lên kinh nhưng cũng có hơn phân nửa người muốn ở lại trong thôn trước. Ví dụ như Lục lão thái thái, bây giờ mỗi ngày bà đều phải đến thôn tán gẫu với các lão tỷ. Sau đó mỗi ngày đều được hâm mộ và khen ngợi, bà thích loại cuộc sống này. Sau khi đi kinh thành, bà không quen biết ai, từng người thân phận gia thế còn cao hơn bà, ngược lại bà phải đi đón ý nói hùa người khác, bà có chút không muốn đi. Chuẩn bị chờ sau này Ngũ Lang làm quan lớn, bà lại đi.

Mà tính cách phu thê Lục lão tam tương đối hướng nội, bọn họ cũng không muốn đi xa. Trong lòng còn có chút tự ti, sợ đi kinh thành có cha mẹ như bọn họ sẽ làm vợ chồng Lục Thiều mất mặt. Cho dù Lục Thiều và Kiều Diệp đều tỏ vẻ không thèm để ý những chuyện này. Bọn họ vẫn từ chối khéo việc lên Kinh. Ngoại trừ cái này ra, hai vợ chồng Lục lão tam đều rất thích cuộc sống hiện tại. Lục tam tẩu bày quầy bán hàng làm ăn, mỗi ngày mới bày ra không bao lâu đã có thể bán sạch. Nàng thích mọi người khen đồ ăn nàng làm ăn ngon, mỗi ngày đều có thu nhập cất vào. Lục lão tam mỗi ngày đều sẽ lên núi, dẫn theo người làm thuê trong nhà đi làm việc. Trên núi vô luận là cây ăn quả, dược liệu, hay là dê bò, hắn đều hỗ trợ trông chừng. Dù sao đây cũng là đỉnh núi con dâu coi trọng, hắn phải trông nom cho tốt, không yên tâm giao cho người khác. Hơn nữa so với đi kinh thành, cuộc sống rất câu thúc, hắn càng thích loại cuộc sống có nhiệt huyết làm ruộng này hơn. Vì thế hai vợ chồng đưa ra ý muốn ở lại trong thôn.

Chờ sau này nếu Lục Thiều và Kiều Diệp cần bọn họ tới kinh thành giúp đỡ, bọn họ lại tới.

Vợ chồng Lục lão đại và Lục lão nhị cũng có suy nghĩ tương tự. Bọn họ đều có chút sợ hãi rời khỏi hoàn cảnh quen thuộc, chủ yếu là cuộc sống bây giờ càng ngày càng có tư có vị. Huống chi Lục Thiều và Kiều Diệp vừa đi, cái gì cũng phải kinh doanh lại. Bọn họ đi cũng không giúp đỡ được gì, nói không chừng còn có thể kéo chân sau. Vậy còn không bằng ở trong thôn trông coi nhà xưởng cùng đỉnh núi trước.

Cuối cùng chỉ có cả nhà Lục lão tứ chuẩn bị theo Lục Thiều Kiều vào kinh. Ngoại trừ bọn họ, còn có Tam Lang và Lục Lang cũng đi theo lên kinh lịch luyện. Đại lang cùng Nhị lang bây giờ còn không bỏ được chuyện xưởng, chuẩn bị về sau lại đi.

Hiện tại nhà xưởng và núi trúc còn phải nhờ người Lục gia chăm sóc, cho nên hai người Kiều Diệp liền đồng ý.

Sau này chờ bọn họ đứng vững gót chân ở kinh thành, sẽ an bài tốt những thứ trong thôn này. Nếu như bọn họ nguyện ý, liền đưa bọn họ đến kinh thành, mà các cô nương trong nhà, ngoại trừ cô nương Tứ phòng, cũng đều trước lưu ở trong nhà.

Từ sau khi Lục Thiều thi đậu tú tài, càng ngày càng có nhiều người tới cầu hôn cô nương Lục gia, cũng có người muốn gả nữ nhi cho nam đinh chưa lập gia đình của Lục gia. Sau khi Lục Thiều thi đậu giải nguyên, ngưỡng cửa Lục gia càng sắp bị bà mối đạp phá rồi.

Lục Thiều bảo người nhà không cần gấp, đợi kỳ thi hội sang năm hắn thi xong sẽ làm mai cho các cô nương trong nhà. Đến lúc đó điều kiện của đối phương có thể tốt hơn.

Ý của Kiều Diệp cũng giống như vậy. Nàng nói với các cô nương Lục gia, chờ nàng đi kinh thành ổn định lại, sẽ đón bọn họ đi. Bảo bọn họ không cần giới hạn ở thôn nhỏ này, đi ra ngoài nhìn xem.

Từ sau khi Kiều Diệp tiến vào Lục gia, cũng làm chủ. Các cô nương Lục gia đều thích đi theo nàng học tập. Rất nhiều ý nghĩ cùng tác phong làm việc, cũng chịu không ít ảnh hưởng của nàng. Các nàng bây giờ cũng không muốn lập gia đình như vậy, quả thật muốn đi ra ngoài xem một chút, cho nên mọi người đều đồng ý với ý kiến của Kiều Diệp.

Lại qua mấy ngày.

Kiều Diệp đang thu dọn đồ đạc, ba ngày sau bọn họ sẽ xuất phát đi kinh thành.

Lục Thiều cầm một phần tin tức từ phủ thành bên kia truyền đến, đi vào gian phòng.

Kiều Diệp nhìn sắc mặt hắn có chút ngưng trọng, nàng không khỏi hỏi: “Làm sao vậy?”

Có chuyện gì Lục Thiều chưa bao giờ giấu tiểu nương tử.

Hắn trả lời: “Ta nhận được tin tức, cha ta trước đây bị người ta mang đi.”

Kiều Diệp ngẩn người: “Biết hắn là bị ai mang đi không?”

Lục Thiều nói: “Là mấy tên áo đen. Ta cho người theo dõi hắn, cho nên hắn đi đến chỗ nào, liền sẽ đổi người giả vờ đi nơi đó làm việc. Người của ta ngụy trang thành tiểu nhị, nghe được một nam tử áo đen tìm được hắn, nói muốn liên thủ đối phó ta. Sau đó cha già của ta mời người vào phòng, có người canh giữ ở cửa, người của ta không nghe thấy bọn họ thương lượng gì trong phòng. Buổi tối, người của ta nhìn thấy hắn nghỉ ngơi rồi mới rời đi. Nhưng sáng sớm hôm sau lại phát hiện, hắn biến mất ở khách điếm. Tiền phòng trả trước vốn còn vài ngày cũng chưa lấy lại.”

Kiều Diệp suy nghĩ một chút hỏi: “Ngươi có thể đoán được, hắn là bị người nào mang đi không? Ta cảm giác chính là hai đám người. Nếu không phải người của phe ngũ hoàng tử thì chính là phản tặc.”

Hiện tại muốn lôi kéo hoặc là nhằm vào diệt trừ bọn họ, cũng chủ yếu chính là hai đám người này.

Lục Thiều gật đầu nói: “Ý nghĩ của ta không khác gì nương tử lắm. Nhưng ta càng nghiêng về vế sau. Những người đó ăn mặc càng giống như là người của phản tặc. Khả năng bọn họ mang cha trước của ta đi, về sau muốn lợi dụng hắn để đối phó ta, còn lớn hơn so với Ngũ hoàng tử bên kia.”

Dựa theo hướng đi của Ngũ hoàng tử bên kia, còn chưa hoàn toàn từ bỏ lôi kéo vợ chồng bọn họ. Mà bên phản tặc, bởi vì trước đó đối phương ám sát tiểu tức phụ của hắn, hắn dĩ nhiên phải giúp nàng xả giận trước. Hắn dựa theo ký ức đưa tin tức ra ngoài, để phản tặc ngụy trang thành một đám ổ thổ phỉ, bị quan phủ trực tiếp tiêu diệt. Tương đương với phá hủy một cứ điểm quan trọng của bọn họ, phá hủy một khâu trong kế hoạch quan trọng của bọn họ.

Phản tặc đuổi giết tiểu tức phụ của hắn, đã dẫm lên ranh giới cuối cùng của bọn họ. Cho nên đối phương hẳn phải biết, đã kết thù lớn như vậy, không có khả năng hòa giải lôi kéo bọn họ. Vậy dĩ nhiên là phải đối phó diệt trừ bọn họ.

Kiều Diệp gật đầu: “Ta cũng cảm thấy là khả năng của bọn họ lớn hơn. Còn may trước đó sáng suốt, phân cả nhà Cha chàng ra ngoài, cũng cơ bản cắt đứt quan hệ với hắn. Bằng không sau này hắn cấu kết phản tặc, sẽ liên lụy chết người Lục gia.” Với tính tình ích kỷ lại độc ác của ngũ thúc thúc cặn bã, nhất định sẽ hợp tác với phản tặc muốn xoay người.

Lục Thiều cười nói: “Đúng vậy, may mà có nàng sáng suốt.”

Kiều Diệp hơi nhíu mày: “Chỉ là không biết hắn sẽ mang đến phiền toái gì cho chúng ta.”

Lục Thiều giơ tay ôm nàng nói: “Phản tặc đã muốn lợi dụng hắn đối phó chúng ta, vậy chúng ta cũng có thể phản tướng một quân. Chúng ta cũng có thể coi cha trước của ta như mồi câu, đem cá lớn sau lưng câu ra. Những phản tặc kia từ trước là họa lớn trong lòng triều đình và hoàng đế. Nếu chúng ta có thể moi bọn họ ra, cũng lập công lớn. Về sau vô luận cha trước của ta tác yêu tác quái như thế nào, đều không liên lụy đến trên người chúng ta.”

Hắn híp mắt nói: “Lại nói, chúng ta bị phản tặc để mắt tới, vốn cũng không có đường lui. Vậy không bằng chủ động nghênh đón xuất kích, để bọn họ hối hận lựa chọn đối phó chúng ta.”

Ở kiếp trước đến khi Thất hoàng tử thượng vị, nhân vật trọng yếu phản tặc vẫn chưa được đào ra, không ít người gây chuyện ở các nơi, gây tai họa cho không ít dân chúng vô tội. Nếu sống lại một lần, đối phương chủ động trêu chọc bọn họ. Xem ra, càng là không định buông tha cho phu thê bọn họ.Vậy lần này hắn chủ động xuất kích, trước tiên đào bọn họ ra, diệt sạch hậu hoạn này.

Đối với đề nghị của Lục Thiều, Kiều Diệp sáng mắt lên, rất tán thành: “Đúng vậy, bọn họ làm mùng một, chúng ta cũng có thể làm mười lăm. Con cá lớn này, chúng ta câu.”

Đối với những người kia, vô luận là lúc trước ám sát nàng, tiếp theo muốn lợi dụng cặn bã ngũ thúc đối phó bọn họ, hay là đối phương cả ngày chỉ muốn mưu triều đoạt vị, họa loạn giang sơn để xã hội rung chuyển dân chúng gặp nạn. Bọn họ cũng không thể mặc kệ, chủ động xuất kích quả thật mạnh hơn bị động ứng chiến.

Ba ngày sau.

Lục Thiều, Kiều Diệp dẫn đám người tứ phòng Lục gia, Tiểu Hắc Tiểu Bạch và Tiểu Thanh rời thôn, bước lên đường vào kinh.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.